Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 39

Dương Kế Trầm cười nhẹ một tiếng: “Đứng đó làm gì, ngồi xuống.”

Giang Nhiễm ngồi xuống một cách cứng ngắc. Cánh tay anh vẫn còn đặt
trên thành sofa, khi ngồi xuống vai cô hơi chạm vào tay phải của anh, giống
như… bị anh ôm vậy.

Đột nhiên bả vai Giang Nhiễm bị siết chặt, tay anh từ phía sau rơi xuống,
cũng vừa lúc ôm lấy bờ vai cô.

Lần này là bị ôm thật rồi.

Dương Kế Trầm dùng lực ôm lấy khiến cả người cô tiến vào trong ngực
anh. Hai vai Giang Nhiễm tạo thành độ cung tròn, đầu kề ở hõm cổ của
Dương Kế Trầm.

Cánh tay của anh rất có lực, lồng ngực cũng cứng rắn như thế, có lẽ bình
thường là có rèn luyện.

Dương Kế Trầm vỗ vỗ vai cô rồi cúi xuống nhìn: “Theo đuổi em lâu như
thế rồi, hôm nay có muốn trả lời không? Nếu em không muốn ở bên anh,
ông đây cũng không lãng phí thời gian nữa.”

Toàn bộ hơi thở của anh đều phả lên mặt cô khiến từ cổ tới mang tai của
Giang Nhiễm đỏ hết lên. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cô dựa vào gần
người khác phái như thế.

“Hửm? Nói chuyện.”

Giang Nhiễm nhẹ giọng nói câu “được”.

Ánh mắt Dương Kế Trầm nhàn nhạt, khóe môi nhếch lên cười: “Lão Ngũ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.