Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 45

Giang Nhiễm nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, mà tất cả lực chú ý của
cô đều đặt trên cái tay kia. Dương Kế Trầm vẫn ôm cô như cũ, tay khoác
trên vai cô với vẻ lười biếng. Đôi tay rũ xuống kia có khớp xương rõ ràng,
trên mu bàn tay nổi gân xanh, nhưng nó lại như nặng nghìn cân, ép cô tới
sắp không thở nổi.

Người đàn ông bên cạnh cười một tiếng khiến trước ngực hơi rung lên,
Giang Nhiễm ngước mắt nhìn thì thấy yết hầu hơi nhấp nhô của anh.

Cuối cùng Dương Kế Trầm cũng hút xong một điếu thuốc, anh thu hai chân
đặt trên bàn trà lại, sau đó dập thuốc vào gạt tàn.

Lúc người hơi nghiêng về phía trước, tay anh trượt từ đầu vai của cô xuống
thắt lưng, đã vậy còn không nặng không nhẹ ôm lấy cách lớp áo khoác.

Dương Kế Trầm không trả lời Lão Ngũ mà lại nhìn Giang Nhiễm và nói
với giọng thoải mái: “Muốn hát không? Hay muốn ăn gì không?”

“Không cần…” Giọng Giang Nhiễm nhỏ như muỗi kêu. Cô dừng một chút
rồi nói: “Em vào nhà vệ sinh.”

Cô trượt ra rồi đứng lên, sau đó gấp rút bước đi như phía sau có sói đuổi.

“Này! Giang Nhiễm, chờ tao chút. Tao cũng đi!” Quý Vân Tiên hô.

Dương Kế Trầm quét mắt qua khuỷu tay trống rỗng của mình, sau đó cầm
rượu trên bàn trà uống mấy ngụm và nói với Lão Ngũ: “Không thì hát thêm
mấy bài đi?”

Lão Ngũ thấy anh không muốn nói tiếp chuyện kia nữa thì coi như thôi,
ông ta nghĩ bụng kiểu gì khi về Dương Kế Trầm cũng sẽ cân nhắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.