Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 521

loạn mà luống cuống không thôi.

“Đầu óc anh có bệnh!” Bà nói.

Trịnh Phong thấy bà đã nguôi giận không ít nên cười nói: “Dù sao em cũng
không đi làm, ngày mai anh tới đón em đi dạo phố.”

Lúc ông cười lên vẫn anh tuấn như xưa, đàn ông sống an nhàn quả là không
già đi chút nào. Đến cả Giang Mi cũng đã có giây phút xuất thần ngắn ngủi.

Trịnh Phong cất chổi cho bà rồi rời đi.

Giang Mi ngã ngồi trên sofa, rồi nhìn ấm trà chằm chằm tới ngẩn người,
sau cũng cứ ngồi như thế cho tới trưa.

Giang Nhiễm phải dùng 10 ngày mới điều chỉnh lại bản thân được. Ngày
nào cô cũng đi tuyến 2, ăn nhiều, ngủ muộn, và còn mua thêm năm cuốn tài
liệu bổ trợ nữa.

Nhưng cô không cười, cũng không nói chuyện nhiều. Dù học sinh có bận
rộn tới đâu thì vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi mà cho mình vui vẻ một chút.
Nhưng Giang Nhiễm không hề tham dự vào những câu chuyện trong giờ
nghỉ giữa tiết, bàn học trong lớp của cô đã bị chất đầy sách, dưới chân cũng
đầy những đề thi. Cô đã tự cách li bản thân mình trong thế giới nho nhỏ
này.

Về đến nhà ăn cơm tối xong, Giang Nhiễm sẽ lên làm bài tập. Cô cũng
không còn nghe chương trình trên radio kia nữa, mà trong tai nghe sẽ là bài
nghe tiếng Anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.