Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 682

không phải em ấy.”

Từ Chi Hạ: “Giả vờ cái gì, nó chỉ tranh thủ đồng tình của anh thôi. Anh
không thích em, em nhận, nhưng nó có cái gì tốt, nó có gì hơn em. Hai
người mới quen bao lâu mà anh lại thích nó như thế, thậm chí từ lúc bắt đầu
đã thấy hứng thú rồi, nó có gì tốt! Chẳng qua chỉ là một nữ sinh mười mấy
tuổi, chẳng có gì, mà cũng không biết gì hết.”

“Chi Hạ.” Dương Kế Trầm nói chậm rãi: “Em luôn sống trong thống khổ
và quá khứ, không chịu nói với người khác nhưng lại mong có người hiểu,
đây chính là điểm khác biệt của em và em ấy. Giang Nhiễm nhỏ tuổi thật,
nhưng em ấy sống rất rõ ràng, cũng biết bản thân mình muốn gì và sẽ trở
thành người ra sao. Tính em ấy dịu dàng nhưng không sợ phiền phức, dễ
nói chuyện nhưng cũng có chính kiến, mà chuyện khiến em ấy thật sự tức
giận thì chỉ có vài thứ thôi. Chỉ có chính mình mới kéo được mình ra khỏi
vực sâu, người khác chỉ là cái cớ. Nếu một cách ích kỉ hơn thì trên đời này
chỉ có mình là hiểu mình nhất.”

Có câu nói, muốn được cứu thì phải tự cứu trước.

Giang Nhiễm cũng không thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, mỗi nhà đều có nỗi
khó xử riêng, cô cũng có những tủi thân và buồn khổ của riêng mình.
Nhưng cô hiểu thấu và nghĩ thông, thế nên mới trở thành một người dịu
dàng và rộng lượng đến thế.

Giang Nhiễm từng hỏi anh thích gì ở cô, thật ra anh cũng không thể nói rõ
được chuyện này, thích là một loại cảm tình rất khó nắm bắt.

Về sau anh cũng từng trăn trở suy nghĩ, chắc chắn trên người cô có thứ anh
không có, thế nên mới hấp dẫn anh tới vậy.

Trong thế giới trôi nổi và rối ren của anh, cô chỉ chờ đợi thật điềm đạm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.