Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 702

Mẹ của đôi song sinh thấy không nên cho con mình nhìn loạn nữa, cô gái
kia còn trẻ mà miệng đầy lời thô tục, sẽ dạy hư trẻ con.

Không biết Giang Mi bận bịu gì ở bên ngoài, còn Giang Nhiễm đang mơ
mơ màng màng muốn nhắm mắt, thì nghe được Quý Vân Tiên giận đùng
đùng nói: “Trương Gia Khải, anh ở đâu!”

Cô ấy cũng không còn chút hơi sức nào nữa, tuy dữ dằn hỏi là vậy nhưng
cổ họng cũng ấm ách như bị hun khói.

Không biết Trương Gia Khải nói gì mà Quý Vân Tiên hỏi: “Trầm ca về
được sao anh không về được? Có phải bây giờ anh không quan tâm đến em
nữa không, đâu giống như lúc mới yêu, hu hu hu.”

Trương Gia Khải ở đầu kia chỉ thiếu nước bái tổ tông mà dỗ dành tử tế.

Giang Nhiễm thở dài, cô muốn nhắm mắt một lúc, nhưng chưa tiến vào
giấc ngủ thì lại cảm giác như trong phòng bệnh có người tới, hình như còn
có bóng đen bao trùm lên người cô nữa.

Nhưng cô không muốn mở mắt ra, mà có muốn mở thì cũng không mở ra
được.

Giang Nhiễm tỉnh lại vì buồn đi vệ sinh, cô bình tĩnh nhìn lên trần nhà, rồi
đảo mắt đã thấy Dương Kế Trầm ngồi bên giường bệnh. Anh đang ngồi
chơi điện thoại trên ghế.

Đèn đuốc ngoài cửa sổ thưa thớt như đêm đã về khuya.

Ngón tay của Giang Nhiễm giật giật, Dương Kế Trầm phát hiện ra nên
ngẩng đầu nhìn lên, sau đó thấy đôi con ngươi nhập nhèm của cô gái nhỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.