Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 704

ở ngoài sẽ nghe thấy tiếng gì.

Giang Nhiễm đi từ nhà vệ sinh ra nhưng trái phải cũng không thấy người
đâu, cô ló đầu ra ngoài phòng bệnh thì phát hiện anh đang đứng bên cửa sổ
hành lang.

Giang Nhiễm lặng lẽ đi tới phía sau rồi đưa tay ôm lấy anh. Đầu cô dán vào
lưng anh, điều hòa trong bệnh viện lạnh vô cùng, nhưng trên người anh lại
ấm áp, Giang Nhiễm thấy tinh thần của mình cũng đã khá hơn một chút.

Tối đến, đèn trên hành lang đều tắt cả, nhưng bên dưới vẫn còn đèn đêm.
Tia sáng ấy chỉ lờ mờ chứ không sáng rõ, nhưng Dương Kế Trầm đã thấy
bóng cô đi rón rén từ phản quang trên cửa sổ.

Giang Nhiễm: “Đang nghĩ gì thế?”

Anh vốn muốn hút thuốc, nhưng ở bệnh viện lại không được hút, thế nên
phải đứng ở đây để xua tan cơn nghiện thuốc. Có điều anh vẫn không nhịn
được mà trêu cô: “Đang nghĩ sao phân của đồ ngốc này lại thối như thế.”

“…”

Giang Nhiễm mau chóng tức giận và buông tay ra.

Dương Kế Trầm xoay người kéo cô vào trong ngực.

Anh nói: “Anh vừa về đến cửa đã ngửi thấy rồi. Em giỏi đấy nhỉ, sô-cô-la
để bao lâu rồi mà còn ăn.”

“Em xem rồi, vẫn chưa quá hạn.”

“Anh xem vỏ rồi, đã hết hạn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.