Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 729

cũng không có gì đặc biệt.”

Giang Nhiễm không cho anh đụng vào rồi yêu thích sờ vòng tay: “Anh
không hiểu.”

Dương Kế Trầm ôm cô gái nhỏ, trên mặt cũng đầy ý cười. Anh nhàn tản
nói: “Mới bao lâu không gặp mà anh đã không hiểu em rồi? Tiếp xúc với
thế giới mới là đào thải anh đúng không?”

Giang Nhiễm hừ hừ hai tiếng: “Một tháng rồi, từ Hè cũng đã thành Thu.”

“Thế có nhớ anh không?” Dương Kế Trầm tì cằm vào cổ Giang Nhiễm, hơi
thở ấm áp cũng phả lên da thịt của cô. Thể xác và tinh thần của Giang
Nhiễm đều run lên, như thể có lông vũ lướt qua lòng bàn chân của cô vậy.

“Nhớ…” Giọng của cô cũng thấp như vậy, giống như đây là bí mật nhỏ chỉ
thuộc về hai người họ.

“Thế buối tối ở bên ngoài với anh?”

Dương Kế Trầm nhìn cô bằng ánh mắt không gợn sóng, nhưng lại như cười
như không đầy dụ hoặc.

Giang Nhiễm nghiêng đầu sang bên khác mà không trả lời.

Tay của Dương Kế Trầm xuyên qua áo khoác rằn ri của cô và vươn vào
trong, bên trong là áo phông trắng có tên trường, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve
lưng cô.

“Ra nhiều mồ hôi lắm à?”

“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.