Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 822

Hàm dưới của Dương Kế Trầm hơi căng ra, anh muốn hút thuốc, nhưng lại
phát hiện đây là bệnh viện nên phải nhịn xuống.

Thật lâu sau, anh nói: “Để tôi nghĩ lại.”

Ba người thấy anh nhả ra câu này thì đều mở mắt thật to, đến Chu Thụ
cũng rất bất ngờ.

Dương Kế Trầm nói: “Không phải tôi không sẵn lòng, chỉ là đôi lúc nghĩ
mãi vẫn không ra.”

Anh đã trải qua đại nạn đại khổ, cuộc đời cũng lên voi xuống chó. Người
bình thường sẽ chỉ muốn theo đuổi cuộc sống và tương lai, nhưng anh luôn
nghĩ bây giờ anh còn sống là vì gì? Có vẻ vang không? Tiền sao? Đến cùng
là vì thứ gì? Nếu nói về người này, nhìn thì như nở mày nở mặt, nhưng lại
như bị tung lên mây mà không tìm thấy bất kỳ ý nghĩa. Cứ liều mạng sống
tiếp, rồi bò lên từ lòng bàn chân của người khác, sau đó lại chợt mất đi
phương hướng.

Anh luôn không theo đuổi thứ gì mà buông thả tùy ý như vậy, vì thế anh
cũng không hứng thú với chuyện của Trịnh Phong, và đối với việc thi đấu
cũng rất bình thường.

Nhưng dường như bây giờ đã có thứ gì đó khác biệt, ít nhất anh không còn
một thân một mình nữa. Cảm giác có hai người thật tốt đẹp, không phải
sao?

Đội Hải Lăng được gây dựng vào năm ngoái nhưng lại thế như chẻ tre mà
cực kỳ hung hăng, bởi tất cả đều là nhiệt huyết của người trẻ tuổi. Họ dám
mạnh dạn xông lên, cũng càng có sức mạnh, mà huấn luyện viên dẫn đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.