Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 877

đôi tình nhân, đến các cửa hàng giảm giá, rồi tới những người nước ngoài ở
lại đây chuẩn bị đón giao thừa.

Lúc đồng hồ điểm 12 giờ đúng, nước sông ngoài cửa sổ sát đất phát ra
những tiếng “ùm ùm ùm” của pháo hoa, mặt sông lăn tăn cũng khoe màu
đua sắc rồi vụt tắt.

Giang Nhiễm nhớ đến đêm giao thừa năm đó, mấy người bọn họ cũng đứng
đốt pháo hoa. Khi ấy cô không biết mình sẽ thích người đàn ông cuồng
nhìn lén này. Khi ấy cô rất sợ anh, thậm chí là trốn còn không kịp.

Giang Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Vậy tiếp theo anh định làm gì?”

“Nghỉ ngơi.”

“Sau đó thì sao?”

“Phóng thích thiên tính của đàn ông.”

“…”

Dương kế Trầm: “Trước khi thi đấu có mở một cửa tiệm, tiệm trà sữa trước
cửa trường bọn em đã bắt đầu sửa chữa rồi, có điều về sau không có thời
gian quản lý. Nếu em rảnh thì giúp anh đi, bà chủ.”

“Anh mở thật à?”

“Nói được thì làm được.”

Giang Nhiễm: “Thế sao lại không có thời gian quản lý.”

Dương Kế Trầm vỗ vỗ vào mông cô: “Anh đi hút điếu thuốc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.