Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 875

lắng thế nào đâu.”

“Sao lại không tiếc mạng, chỉ là không muốn để em lo lắng thôi.”

“Anh lại như thế, lúc nào cũng muốn cho em thứ tốt nhất. Em ở bên anh
không phải vì hưởng lạc, mà càng muốn cùng gánh chịu khổ đau hơn.”

Dương Kế Trầm cười nhẹ: “Lên đại học cũng trưởng thành hơn nhiều nhỉ,
không còn là cô nhóc con nữa rồi.”

Giờ này năm ngoái Giang Nhiễm vẫn là một học sinh ngoan, thậm chí còn
hơi khúm núm, hoặc phải nói là cô chỉ khúm núm với anh, sự ngây thơ trên
người thật sự rất rõ rệt. Nào giống như hiện tại, mới chỉ nửa năm ngắn ngủi
mà mặt mày đã khác xưa, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đầy quyến
rũ, mặc quần áo đã thành thục hơn, càng mang hơi thở thiếu nữ khó nói
thành lời.

Nhưng thực chất cô vẫn còn nhỏ, vẫn đang là ở cái tuổi hưởng thụ thanh
xuân, gánh chịu khổ đau gì đây.

Dương Kế Trầm: “Chưa qua 12 giờ, tính cả tuổi mụ vẫn chưa đầy 20 tuổi
đâu, chưa gì đã nghĩ đau khổ rồi?”

“Anh đừng nói lung tung với em, nếu sau này em còn phát hiện anh giấu
em nữa, em sẽ… em sẽ…”

“Em sẽ làm sao?”

“Em sẽ không để ý đến anh nữa!”

“Ồ? Vậy em không để ý đến anh đi…” Anh ôm lấy cô từ phía sau, tay lại
lần xuống dưới mà trêu chọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.