Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 946

Đêm ngày càng sâu, cổng Nhị Tà cũng dần lâm vào yên tĩnh. Ánh trăng
sáng ẩn sau sương mù, tuyết Đông năm nay kéo tới trong yên lặng, không
có chút tiếng động.

Giường nhỏ đã dừng lay động, Giang Nhiễm thở mạnh, đầu cũng đã đầy
mồ hôi. Nghỉ ngơi chưa được ba phút, nhiệt lượng trên người đã tản ra, sau
đó hơi lạnh tràn vào khiến cô phải kéo chăn mà rúc vào.

Dương Kế Trầm uống cạn nước để trên tủ đầu giường của cô, mồ hôi trên
Thái dương vẫn còn nhỏ thành giọt.

Giang Nhiễm chỉ để lộ nửa đầu, con ngươi đen bóng cũng nhìn anh chằm
chằm, cô duỗi chân ra đá mông anh: “Thu dọn đồ đạc của anh rồi về đi,
đừng ở lại đây.”

Trên mặt đất có hai cái ‘áo mưa’ đã dùng.

Dương Kế Trầm dùng khăn giấy cầm lên rồi tiện tay ném lên tủ đầu
giường, sau đó vén chăn nằm vào.

Giang Nhiễm: “Anh không đi à?”

“Con gái dễ trở mặt vô tình thế này à? Ăn no căng rồi là không cần nữa?”

Giang Nhiễm chột dạ vô cùng: “Em thấy… không ổn lắm. Anh vẫn nên về
đi, chẳng may lát nữa mẹ em gõ cửa thì làm thế nào?”

“Em có kinh nghiệm lắm mà, nhét anh vào nhà vệ sinh, sau đó nói dối một
chút.”

Anh như dính chặt vào trên giường, Giang Nhiễm đuổi không đi, đánh
cũng không được, sau đó người lại vã ra một tầng mồ hôi. Người này nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.