Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 962

Dương Kế Trầm phát hiện mình lại có thêm một lý do để yêu cô.

Anh nói rõ với cô, cô cũng thông suốt mọi chuyện, và càng không để tâm
tới những chuyện vụn vặt.

Đêm dần sâu hơn, giữa màn tuyết trắng mênh mông hiện ra một tầng sáng
xám trắng mông lung, đèn chân không sát góc tường cũng lẳng lặng sáng
tỏ.

Dương Kế Trầm khàn giọng nói: “Anh gặp người bên kia rồi, em cũng biết
đấy, anh phải sang Nhật một thời gian, khoảng tháng 6 sẽ về. Đến lúc đó
anh tới Chiết Châu tìm em, lúc đó thời tiết đẹp có thể tổ chức lễ đính hôn
nhỏ, đưa ông bà ngoại đi xem phòng tân hôn, mọi người cùng ăn bữa cơm
nữa.”

Giang Nhiễm cười nói: “Sao tự nhiên em lại có cảm giác đang trẻ mà chợt
già đi thế này.”

Dương Kế Trầm vỗ vào mông cô: “Vì em đã là phụ nữ đã có chồng rồi, đọc
“Thiếu Phụ Bạch Khiết” chưa?”

“Phim truyền hình à? Chưa từng nghe bao giờ.”

“Truyện. Lúc nào chán đọc thử xem, nhớ anh cũng có thể lấy ra đọc.”

Giang Nhiễm không biết anh có ý gì, nhưng vẫn “vâng” vài tiếng qua loa.

Dương Kế Trầm dẫn dắt tiếp: “Đọc ‘Thiếu Niên A Tân’ chưa?”

“Biết Robinson Crusoe thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.