Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 960

nói ấy, anh đã nghĩ kĩ chưa, anh muốn lấy em thật à? Lấy em rồi không bỏ
được nữa đâu đấy.”

“Sao em cứ ra mấy câu hỏi trí mạng cho anh thế, nếu anh trả lời là chưa
nghĩ kĩ, có phải sẽ bị vứt xác ra đồng hoang không?” Dương Kế Trầm hất
hàm chỉ cánh rừng bên ngoài cửa sổ: “Ở đó đấy, có đào hố chôn xuống
cũng không ai biết đâu.”

Giang Nhiễm không ngờ anh lại giả bộ ngớ ngẩn như thế, cô trừng anh:
“Anh trả lời tử tế đi.”

Dương Kế Trầm bật cười: “Em không muốn gả thì thôi vậy.”

“Anh… anh nói chuyện tử tế đi.” Giang Nhiễm lại làm nũng với anh, thật
ra cô chỉ muốn nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt mà thôi.

Dương Kế Trầm thả chậm ngữ điệu: “Em đang lo cái gì?”

Giang Nhiễm ngước mắt rồi đưa tay sờ mặt anh, ánh sáng chiếu lên đó
những góc cạnh rõ ràng và đầy khí khái. Cô nhẹ giọng nói: “Em… chẳng
qua em thấy đột ngột quá, giống như mơ vậy.”

“Anh sợ em như thế nên mới muốn quyết định sớm.”

Anh và Giang Nhiễm nước chảy thành sông mà phát sinh quan hệ, hơn nữa
hai người cũng yêu đương quang minh chính đại. Đều là người trưởng
thành rồi cũng không cần giấu giếm lén lút, giấu mấy người Giang Mi thì
anh đâu được coi là đàn ông nữa.

Sau khi cho hai người Giang Mi biết rõ tâm ý, hôm sau anh đi gặp người
của hiệp hội. Một người trong đó là huấn luyện viên, một người là trợ lý,
họ đi từ Bắc Thành ngàn dặm xa xôi tới đây, quả là rất tôn trọng và cực kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.