Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 966

Giang Nhiễm cũng không biết bản thân mình đã xem trọng anh như vậy từ
bao giờ, giống như anh là tất cả của cô vậy.

Mấy người Từ Đan nói với cô rằng khi nhắc đến Dương Kế Trầm, ánh mắt
của cô sẽ rất khác biệt.

Từ Đan nói: “Vì em sùng bái anh ấy, em đang đuổi theo anh ấy, anh ấy
cũng mãi mãi là anh hùng mà em hướng đến, tình yêu như vậy rất tốt.”

Từ Đan nói đúng, cô sùng bái anh, từ đó nảy sinh tình yêu. Đó là một loại
tình yêu thâm căn cố đế và khó mà gỡ rời.

Giang Nhiễm kéo tay anh, anh vẫn còn đeo sợi dây đỏ kia trên tay, khi đi
tắm hay ngủ cũng không tháo ra. Chớp mắt đã hơn nửa năm, Giang Nhiễm
lại đưa tay sờ lên món đồ nho nhỏ treo trên đó.

Cô nói: “Anh đi Nhật một mình đừng để tình cảm dân tộc khiến đầu óc
váng bất. Đừng ngủ muộn như thế nữa, huấn luyện cho tốt.”

Giang Nhiễm kiễng lên nói vào bên tai anh: “Về phải ‘nộp lương’, nhất
định phải giữ gìn cơ thể khỏe mạnh.”

Dương Kế Trầm cầm tay Giang Nhiễm, rồi vô tình hay cố ý bóp ngón tay
của cô, đôi mắt hẹp hơi nheo lại, anh cười nói: “Con gái 20 tuổi mà đã đói
khát như thế rồi, hửm? Hay là… kĩ năng của anh tốt quá?”

Dù Giang Nhiễm còn xấu hổ, nhưng cô vẫn ra vẻ không sợ cũng không
thẹn.

Cô đảo mắt rồi mặt dày nói: “Cố dùng thì cũng tạm, có lẽ không giỏi bằng
A Tân đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.