Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 967

Dương Kế Trầm không nhịn được mà bật cười, cười đến mức còn hơi đau
bụng. Anh xoa đầu cô: “Được rồi, sao mà vẫn ngốc thế, anh nói gì em làm
cái đó hả, thế mà cũng đi đọc thật.”

“Em chỉ xem vài chương thôi, em có phải anh đâu.” Giang Nhiễm nhìn
đồng hồ rồi nói: “Mau vào đi, sắp soát vé rồi.”

Hành lí của Dương Kế Trầm đều kí gửi, bên người anh không có hành lí mà
chỉ một thân một mình. Tay anh xoa đầu Giang Nhiễm cũng dần chuyển
đến gò má của cô.

Dương Kế Trầm đúng là hơi không nỡ, dường như anh và Giang Nhiễm
vẫn chưa ở bên nhau quá lâu.

Anh nói: “Đợi 3 tháng là về thôi, đến lúc đó sẽ tới Chiết Châu trước, cũng
sẽ liên lạc với em. Một mình ở bên kia cẩn thận một chút, dù sao cũng một
thân một mình nơi đất khách, không có ai bên cạnh, thiếu gì thì nói với
anh.”

Giang Nhiễm gật đầu: “Em nói với phụ đạo viên rồi, học hết kì này xong sẽ
ra ngoài, em ở nhà chờ anh về.”

Dương Kế Trầm lặng thinh mất giây, nhưng một thoáng sau đó anh đã nở
nụ cười từ tận đáy lòng.

Dù là vậy, giọng anh vẫn nhẹ nhàng như trước: “Được đấy, chờ anh về sẽ
hầu hạ em tử tế, sói con háu đói 20 tuổi.”

Dương Kế Trầm xoay người đi, Giang Nhiễm lại giữ chặt anh rồi ngọt ngào
nhìn theo và nhỏ giọng nói: “Tạm biệt chồng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.