OẲN TÀ RROẰN - Trang 205

"Các bà" thì dài lời hơn. Đại khái:

- Ối giời ôi thế à? Thế thì bà ngồi đây nhé, để tôi chạy ù lại đằng ấy,

giao hẹn với chị Cu Sứt là mẹ chị ấy còn vay của tôi năm đấu gạo độ trong
năm đấy.

Hoặc:

- Ngày xưa, ông ấy (tức là chồng người chết) có phúng ông tôi ba hào

thật, nhưng lúc ông ấy chết, bà tôi đã phúng lại những ba hào với một cành
cau, cau dạo ấy đắt. Thế mà khi bà tôi mất đi, bà ấy làm ăn còn khá, tôi chả
thấy bà ấy phúng lại cái gì, thì việc gì bây giờ tôi phải phúng giả nợ.

"Các quan" thì nhìn nhau, lắc đầu một cách nhạt nhẽo:

- Nhà nào chứ nhà ấy thì suông, còn có cóc khô gì mà mời chúng ta

nữa.

"Các cụ" thì tức lắm. Cụ lý bảo cụ ký:

- Mẹ kiếp, không khéo cụ lại mất giấy mực khai báo toi. Làm thư ký

mà từ đầu năm, trong làng chỉ rặt những đám chết thế này thì lấy gì mà hút.
Thật là quá quắt, cụ nhỉ?

Nước ta là nước văn hiến. Ai cũng bảo thế. Bởi vậy, những việc quan,

hôn, tang, tế, đều phải làm theo lễ nghi. Trong nhà, lỡ ra có người chết, đố
ai không mở sách ra tra, hoặc hỏi han người quen việc, xem phải làm
những gì.

- Chẳng may bà cháu nằm xuống, nhờ bác bảo hộ tôi nên thế nào.

Chị Cu, nước mắt chạy quanh, rẽ hàng rào râm bụt hỏi bác Đĩ Tư câu

ấy. Bác Đĩ nghĩ một lát, rồi đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.