ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 271

Vương Tiểu Thạch không có kiến thức rộng rãi như Bạch Sầu Phi,

nhưng vừa nhìn thấy bàn tay của hai người vén rèm kia, trong lòng thầm
kinh hãi.

Bởi vì trong hai bàn tay đó, có một bàn tay rắn chắc thô ráp, ngón cái

to dày, bốn ngón còn lại gần như héo rút vào trong bàn tay, cả bàn tay giống
như một khối chùy sắt; bàn tay còn lại mềm như không xương, năm ngón
tay thon dài trông như cành liễu, đầu ngón tay nhỏ giống như cây thăm
bằng trúc, không hề để lại một chút móng tay thừa nào.

Vương Tiểu Thạch vừa nhìn liền nhận ra, bàn tay rắn chắc như chùy

sắt kia ít nhất phải có sáu mươi năm công lực “Vô Chỉ chưởng”, còn bàn
tay mềm như bông vài kia ít nhất cũng có ba mươi năm nhu công của “Tố
Tâm chỉ” và âm kình của “Lạc Phượng trảo”.

“Lạc Phượng trảo” là tuyệt nghệ của Cửu U Thần Quân, “Tố Tâm chỉ”

lại là một loại chỉ pháp hoàn toàn khác. Hai môn chỉ công này vốn không
thể cùng luyện. Có thể đồng thời luyện hơn nữa còn đại thành chỉ có một
người, đó là “Lan Hoa Thủ” Trương Liệt Tâm.

Nếu người này là Trương Liệt Tâm, người còn lại dĩ nhiên là “Vô Chỉ

chưởng” Trương Thiết Thụ.

Hai người này cộng lại có một danh hiệu: “Thiết Thụ Khai Hoa”.

“Thiết Thụ Khai Hoa” (cây vạn tuế ra hoa) bình thường là dấu hiệu

may mắn. Nhưng đối với Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ thì không
phải là ý nghĩa này.

Ý nghĩa của “khai hoa” là giống như thủy tinh vỡ vụn. Phàm là chỉ

chưởng của hai người bọn họ lướt qua, bất kể là đầu hay ngực đều sẽ “nở
hoa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.