ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 272

Ngay cả tông sư Lưu Tông Mục năm đó khổ luyện “Thiết Sa chưởng”,

hai tay cũng bị bọn họ làm “nở hoa”.

“Khai hoa” còn có một ý tứ khác, đó là những chuyện mà người khác

làm không được, trên tay của bọn họ vẫn có thể thuận lợi thành công, giống
như “thiết thụ khai hoa” phúc từ trời xuống, thuận buồm xuôi gió.

Hai loại chỉ chưởng độc môn này đều cần mấy chục năm công lực mới

có thể thành công, hơn nữa người luyện còn phải hi sinh rất lớn. Tuổi tác
của hai huynh đệ họ Trương cộng lại còn chưa đến sáu mươi, theo lý ngay
cả một môn “Vô Chỉ chưởng” hỏa hầu cũng không đủ được.

Vì vậy có rất ít người luyện “Vô Chỉ chưởng”, bởi vì dù có luyện

thành cũng đã đến tuổi gần đất xa trời, tinh lực không còn, khó có thành
tựu. Về phần “Tố Tâm chỉ” và “Lạc Phượng trảo” một chính một tà, là hai
môn chỉ công hoàn toàn khác biệt, vốn không ai có thể đồng thời luyện
thành.

Thế nhưng “Thiết Thụ Khai Hoa” lại là ngoại lệ.

Có điều hai kẻ ngoại lệ này lại chỉ giúp người ta vén rèm.

Người trong xe là ai?

Vương Tiểu Thạch trước giờ vốn hiếu kỳ, hiện tại chẳng những hiếu

kỳ mà còn cảm thấy rất hứng thú.

Chiếc rèm mềm mại hoa mỹ được vén lên. Ba người cầm cương, tám

người thị vệ, hai người vén rèm trên mặt đều hiện lên vẻ cung kính.

Người trong xe ló đầu ra, sau đó mới xuống xe.

Thân phận của người này hiển nhiên là vô cùng tôn quý, nhưng đối

với Tô Mộng Chẩm lại không dám thất lễ chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.