ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 378

- Bởi vì ngươi gọi là Lôi Hận, mà trước giờ ta lại thích nhìn người ta

hận, càng thích nhìn dáng vẻ của ngươi khi hận người.

Vương Tiểu Thạch cười híp mắt nói:

- Ngươi biết không, dáng vẻ khi ngươi hận thật giống như một đầu

heo, mặc quần đỏ vào thì đầu heo lại trở thành đít khỉ…

Lôi Hận gầm lên, hắn đã không thể nhịn được nữa.

Hận ý của hắn đều bị kích phát ra.

Tại thời khắc này, hắn chỉ muốn kẻ trước mặt này hoàn toàn biến mất,

ngay cả một miếng thịt, một cục xương cũng không chừa lại.

Hắn vừa ra tay đã phát ra “Chấn Sơn Lôi”.

Nắm tay phải của Lôi Hận đánh đến, bàn tay trái lại đẩy ra.

Vương Tiểu Thạch nhanh chóng lui về phía sau, vừa dùng tay trái hóa

giải quyền phải của đối phương, lại dùng tay phải chống đỡ chưởng trái của
đối phương.

Nhưng khi bốn tay còn chưa chạm nhau, Vương Tiểu Thạch đã cảm

giác được lôi kình cũng không phải phát ra quyền phải và chưởng trái của
Lôi Hận, mà lại dồn nén giữa hai tay, bỗng nhiên ào ạt cuốn tới như hàng
vạn con sóng.

Vương Tiểu Thạch đột nhiên vặn người, vươn tay về phía sau chụp

một cái, liền móc ra một khối gạch đá trên bức tường phía sau, vung lên
phía trước.

“Ầm” một tiếng, gạch đá vỡ tan, nát bấy như bột phấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.