ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 39

Vương Tiểu Thạch từ trong khe hở của chiếc tủ nhìn ra, chỉ thấy ánh

nến hơi nhoáng lên, sau đó trong phòng đã có thêm ba người, không một
tiếng động như lá rụng từ ngoài cửa sổ lướt vào.

Ba người.

Một lão nhân gầy đét hói đầu, mày bạc râu trắng, đôi tay thu lại trong

tay áo giống như đang cầm trân bảo gì, không muốn cho người khác thấy.

Một người lạnh như sắt thép.

Khuôn mặt của y hình vuông, vóc người cũng hình vuông, ngay cả tay

chân cũng là hình vuông, cả người giống như một chiếc rương.

Một chiếc rương bằng sắt.

Còn có một người khác, vừa tiến vào liền giống như vô tình nhìn

thoáng qua chiếc tủ, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch giật mình.

Đó chính là người ngẩng mặt lên nhìn trời mà hắn gặp lúc ban ngày.

Lúc này y không nhìn trời.

Y nhìn ánh nến.

Ánh nến lóe lên trong mắt, ánh mắt của y cũng sáng ngời.

Lông mày của y nhướng cao.

Y đứng trong phòng, ánh nến giống như chỉ sáng vì một mình y,

nhưng y lại có vẻ tự nhiên đến mức ngay cả ánh nến cũng không dính được
lên y phục.

Người này là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.