ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 469

Người mang giày xinh tất đẹp này có vẻ tùy tiện, nhưng mỗi bước đều

giống như dù phía trước có núi cao biển cả, hắn cũng có thể vượt biển lên
trời, dời núi băng thành.

Đường Bảo Ngưu cũng không rảnh rỗi.

Hắn tiến lên phía trước một bước, giống như một bức tường chắn

trước Đặng Thương Sinh.

Đặng Thương Sinh nhìn hắn lắc đầu.

Đường Bảo Ngưu cũng nhìn hắn lắc đầu.

Đặng Thương Sinh phẩy phẩy tay, ý bảo hắn rời đi.

Đường Bảo Ngưu cũng lắc lắc tay, ý là không rời khỏi.

Đặng Thương Sinh bất động.

Đường Bảo Ngưu cũng yên tĩnh.

Đặng Thương Sinh thở dài một tiếng.

Đường Bảo Ngưu cũng làm theo thở dài một tiếng.

Sau đó Đặng Thương Sinh đột nhiên ra tay.

Hắn vừa ra tay, năm ngón tay liền duỗi ra như một chiếc dùi sắt, đâm

vào lồng ngực Đường Bảo Ngưu.

Năm ngón tay của hắn vừa vươn ra, Vương Tiểu Thạch liền không

nhịn được kêu lên:

- Mau tránh ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.