ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 637

“Trước khi chúng ta quyết chiến với Kim Phong Tế Vũ lâu, nhất định

phải diệt trừ thế lực của Quan Thất.” - Địch Phi Kinh cũng nói với Lôi Tổn
như vậy: “Cho dù là kiểu thế lực nào, chỉ cần lão đại và lão nhị tranh chấp,
người được lợi nhất định sẽ là lão tam. Lão Tam một khi được lợi thì sẽ
biến thành lão nhị. Cho dù chúng ta thắng, lão tam cũng sẽ uy hiếp đến
chúng ta, khi đó chúng ta đã nguyên khí đại thương, chưa chắc có thể giải
quyết được hắn, hắn sẽ trở thành mối họa; còn nếu chúng ta thua, sẽ lâm
vào tình trạng kiệt sức, mà năm đó chúng ta từng đoạt mất địa vị của Quan
Thất trong kinh thành, ngài nghĩ xem hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

“Nhưng Quan Thất đã phát điên rồi.” - Lôi Tổn cố ý nói như vậy. Lão

làm ra vẻ ôn hoà hiền hậu, nhớ đến tình xưa, không mưốn đai khai sát giới.
Mà có một số việc và một số lời nên do người khác làm, do người khác nói
thì thích hợp hơn. Lôi Tổn biết rõ điều này, Địch Phi Kinh cũng biết rõ điều
này, cho nên một người hiểu rằng phải nói, còn một người biết rằng không
cần nói.

“Điên không phải là chết.” - Địch Phi Kinh nói: “Có đôi khi, điên

giống như một người thất bại; thất bại có thể đợi ngày trở lại, vì sao điên lại
không thể khôi phục thần trí như cũ?”

Vì vậy, Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm đều có chung ý kiến.

Ý kiến của bọn họ chính là trước tiên phải tiêu diệt Mê Thiên Thất

Thánh, giết chết Quan Thất.

Điều này bọn họ đã làm rất triệt để.

Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần là thân tín của Quan Thất năm

xưa. Đối với việc Quan Thất điên điên khùng khùng, tin tưởng vào người
ngoài, bọn họ tự nhiên nhìn không vừa mắt, trong lòng không phục. Đặng
Thương Sinh là người bảo thủ không dễ đả động, còn Nhâm Quỷ Thần
trong lòng sớm đã không cam, dễ dàng mua chuộc hơn. Hơn nữa Đặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.