- Anh bao nhiêu tuổi rồi?
- Tôi đã bước vào tuổi 32.
- Vẫn là tuổi thanh niên, còn nhiều mơ mộng.
Nhu lại im lặng. Anh biết y nhìn ra vườn nhưng không phải để ngắm ánh
trăng. Đôi mắt y đang chìm đắm trong những suy tư. Y không còn giây
phút nào thảnh thơi. Cuộc trao đổi với anh ngày hôm nay chắc đã đem lại
cho y thêm nhiều lo lắng. Y đang tính toán. Lại một ý đồ, một mưu toan
nào đó đang hình thành trong đầu y. Bộ mặt trầm tư, kín đáo của y nhắc
nhở anh, mình vừa mất cảnh giác. Suýt nữa thì mình lột tuột bộ áo thầy
dòng trước ước mắt lão ta...
Anh bỗng thấy y rất cô đơn.
Y không sung sướng gì trong cương vị hiện nay. Y ra đây với trăm ngàn
nỗi lo vò xé. Y biết rõ mình đang sống giữa những họng súng vô hình...
Mình còn hạnh phúc hơn y rất nhiều.
Trước khi lên giường ngủ, Nhu quay sang bảo Hai Long:
- Ménage ta monture![13]
Để xem y vội vàng đến đâu, Hai Long làm như buột miệng đọc một câu
ngạn ngữ của người Ý:
- Chi va piano, va sano...[14]
Tốt nghiệp trường Bác cổ, Nhu rất giỏi liếng Latin. Nhu nghiêm mặt nói:
- Le temps presse![15]
Suốt đêm, Hai Long không ngủ. Quá lâu ngày anh mới uống một tách cà
phê. Như vậy cũng hay. Anh rất sợ giấc mơ của mình đêm nay. Ở giường
bên kia, thỉnh thoảng Nhu lại trở mình. Y cũng đang trằn trọc.
---
[1] Động tác giả.
[2] Chào bạn! (tiếng Pháp)
[3] Rất tốt! (tiếng Pháp)
[4] Anh (tiếng Pháp)
[5] Léon Pignon: Cao ủy Pháp tại Đông Dương (1948-1950)
[6] Jean De Lattre De Tassigny: Cao ủy Pháp kiêm Tổng chỉ huy quân Viễn
chinh Pháp tại Đông Dương (1950-1952).