ÔNG CỐ VẤN - Trang 423

Hữu Mai

Ông cố vấn

Phủ Đầu Rồng

Chương 8

ĐÒN TỐI HẬU CỦA WESTMORELAND

1.
Chiếc xe đò chạy về phía Củ Chi như bị cuốn theo cơn lốc của những đoàn
xe nhà binh Mỹ, đa số là những xe vận tải lớn phóng hết tốc độ.
Ra khỏi nội thành Sài Gòn không bao xa, Hai Long đã nhìn thấy quang
cảnh mới, khốc liệt của chiến tranh. Cánh đồng lỗ chỗ đạn pháo bầy. Cây
cối bị đạn đại bác chém gục nằm ngổn ngang, lá cây khô quắt như bị thiêu
cháy, tạo nên những vết thương chưa được băng bó giữa những rừng cây
trái xanh tốt quanh năm. Nhiều thôn ấp gần đường quốc lộ bị bom đạn hủy
diệt, chỉ còn là những đống đổ nát không hồn. Những chiếc xe nằm lật
ngiêng hoặc chổng bốn bánh bên vệ đường. Nhiều doanh trại của quân Mỹ
mọc lên dọc quốc lộ với những chiếc lều bạt, những mái nhà vòm bằng tôn,
những đường hào và rừng dây kẽm gai lù mù vây quanh.
Đôi mắt Hai Long lúc nào cũng cảm thấy gai gai nhức nhối vì sắt thép của
chiến tranh, những chiến xa, những khẩu đại bác, những chiếc máy bay
hình thù quái dị đang gieo chết chóc ở phía chân trời, đùn lên những đụn
khói màu xám, màu vàng tiếp theo những tiếng nổ âm âm nặng nề.
Xuống xe, rời khỏi thị trấn Củ Chi một quãng, cảnh vật trước mắt làm anh
nao lòng. Âm thanh của những trận mưa bom B.52 làm nát ruột anh khi ở
Sài Gòn, lúc này đã hiện ra sức tàn phá ghê gớm của nó. Những cánh đồng
xanh phì nhiêu và những thôn ấp trù phú của Củ Chi, trước mắt anh chỉ còn
là những hố sâu rợn người, những gò đống do bom Mỹ đùn lên, qua mỗi
quãng đường càng thêm dày đặc. Đây là cái mà Mỹ gọi là “giải tỏa những
áp lực đang hướng vào đô thành”! Chúng đã tạo nên những đợt sóng thần
bằng mưa bom B.52 xua đuổi ta ra xa, biến nơi này thành một vùng đất
chết. Anh cảm thấy trách nhiệm nặng nề của mình, mình chưa làm được
bao nhiêu để giảm bớt những tai ương mà những đồng chí, đồng bào của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.