ÔNG CỐ VẤN - Trang 723

đèn sáng rực trên mặt biển như có một thành phố mới xuất hiện. Sĩ quan,
binh lính thủy quân lục chiến Mỹ rong chơi từng đàn trên bãi cát dọc bờ
biển.
Một buổi sáng, Hai Long ngồi đọc sách trên chiếc ghế đá cạnh phòng
chánh cha xứ nhà thờ Côn Đảo. Anh buông sách lơ đãng nhìn ra bờ biển
chỉ còn lẻ tẻ những đám sĩ quan Mỹ đi dạo.
Anh đã ra đảo được hơn một năm. Cuộc sống của anh ở đây không đến nỗi
quá thiếu thốn và buồn chán. Nhưng nó đã mất di cái hồn. Anh không còn
giúp ích được gì trực tiếp cho quân đội, cho cuộc chiến đấu đang đi vào
giai đoạn quyết định. Anh nghĩ tới miền Bắc không còn những trái bom rơi.
Những đoàn quân nô nức đi giữa ban ngày ra tiền tuyến. Anh nghĩ đến tình
hình chính trị nhốn nháo ở Sài Gòn. Và cảm thấy nỗi buồn của những
người ngồi khoanh tay trong lao tù chờ ngày được giải phóng. Anh còn dư
sức lực, dư tâm huyết để đi tiếp chặng đường cuối cùng của chiến tranh.
Nhưng số phận run rủi đã trói buộc anh ở nơi đảo xa này. Anh sẵn sàng
đánh đổi một nửa số năm còn lại của cuộc đời, hoặc hơn thế, nếu được trở
về tiếp tục hoạt động.
Anh bỗng nhận thấy mảng rêu ở chân tảng đá trước mặt mình cử động.
Định thần nhìn kỹ, anh nhận ra một con kỳ nhông. Con vật nhỏ, đầu băng
bó như một chiến sĩ bị thương, đang giương cặp mắt đầy cảnh giác quan sát
chung quanh. Anh nhớ tới một câu ca mà trẻ em hay hát:
Con kỳ nhông
Là ông con kỳ đà
Con kỳ đà
Là cha con cắc ké
Con cắc ké
Là mẹ con kỳ nhông
Con kỳ nhông...
Con vật nhỏ này khác với đồng loại của nó, phần đông to lớn hơn, không
phải là do nó có cuốn băng kỳ dị trên đầu, mà do nó có thể biến màu phù
hợp với môi trường. Chính vì vậy mà mặc dù không có khả năng tự vệ
trước những con vật khác hung dữ, nó vẫn tồn tại, trong khi những con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.