ORGAN MÙA XUÂN - Trang 4

Chương 1

Quái vật đấy, quái vật đến kìa…!
Đám đông vừa gào thét vừa tháo chạy. Hình dáng tôi ra sao bản thân tôi

cũng không rõ nữa, nhưng họ đã nói như vậy thì có lẽ tôi đúng là quái vật
rồi.

Trong giọng nói đó của họ có gì như chế giễu, khiến tôi phật ý quá.
Chạy đi, chạy mau đi. Trông kìa, con quái vật chậm chạp. Cứ chạy đi là

nó không bắt được đâu.

Một người đàn ông lạ mặt nhào ngay đến gần, lè lưỡi với tôi rồi chạy

biến đi. Tôi muốn bắt ông ta, nhưng cơ thể tôi tê liệt như một con cá đang
giãy chết trên cạn. Thậm chí tôi không biết phải cử động cánh tay thế nào
nữa. Vì thế, tôi bèn dốc hết hơi sức cất tiếng gầm khủng khiếp. Tôi dừng
lại, nhắm mắt, cố sức hét như muốn nôn hết ra những mầm độc đang cuộn
xoáy trong cơ thể.

Chà, thật dễ chịu.
Giờ thì mọi người rõ là đang sợ run. Tôi khoái chí tiếp tục gầm rú. Xung

quanh đã chẳng còn ai, tiếng kêu “Quái vật kìa, quái vật kìa!” cũng biến
mất. Tôi vẫn gầm rú. Một mình. Thật lòng tôi chẳng muốn thành quái vật
đâu, tôi vừa nghĩ vừa tiếp tục gầm rú.

❀❀❀

“Trên đời này, thứ gì là đáng sợ nhất?”
Bỗng dưng bị hỏi, người tôi liền nổi lên không như bị rút rỗng. Nhưng

trạng thái đó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Rồi tôi tỉnh dậy.

Tôi không muốn tỉnh dậy. Tại nghĩ “Tỉnh dậy rồi sẽ sao nữa đây?” Và

thế là tôi bị kéo trở lại cõi mộng giống con cá sấu chìm mình trong đầm lầy.

Ùng ục, ùng ục, ùng ục...
“Với em thì là cá mập.”
Tiếng nói vọng lên từ chiếc giường tầng dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.