quả", và nhà sử học Gian Sutherland nói rõ, "các chiến dịch của OSS ở Bắc
Phi không có giá trị chiến lược". Nhưng đặc biệt ở châu Âu, đóng góp của
OSS là rất lớn. Đơn cử chiến dịch Italia, "nhiều sư đoàn OSS, từ từng cá
nhân trên chiến trường đến những nhà hoạch địch chính sách ở Toà Bạch
Ốc" đều góp phần vào thắng lợi cuối cùng của Đồng Minh. Ngoài ra, các
nhóm Jedburgh (những đơn vị đặc nhiệm 3 người nhảy dù xuống hậu
phương địch để giúp các nhóm kháng chiến) ở Pháp đã phá hoại cơ sở hạ
tầng then chốt địch đang sử dụng và được xem là đã làm chậm phản ứng
của Đức 48 tiếng đồng hồ trước cuộc đổ bộ ngày D.
Hoạt động của OSS tại châu Á khó khăn hơn nhiều so với ở châu Âu vì
nhiều nguyên nhân, trong đó có đặc trưng chủng tộc lớn hơn, vấn đề ngôn
ngữ và những khác biệt văn hoá mà các điệp viên phải giải quyết trên thực
địa. Tuy nhiên, ở đó cũng có những vấn đề về triết lý liên quan đến việc tái
lập các thuộc địa của châu Âu.
Là người gần gũi với Roosevelt, không nghi ngờ gì nữa, Donovan đã nghe
được tình trạng bất bình nhưng không nói ra liên quan đến sự tham gia của
Mỹ hay sự phản đối trao trả các thuộc địa ở châu Á cho các chủ cũ châu
Âu, nhất là pháp. Dẫu vậy, vị trí cá nhân của Donovan trong vấn đề này
không được rõ ràng. Hiển nhiên, Donovan là (và đã từng là trong suốt sự
nghiệp của ông) người ủng hộ mạnh mẽ cho Anh và những nỗ lực chiến
đấu của nước này. Nhưng Donovan có lẽ cũng phê phán chính sách thuộc
địa của Anh. Tác giả Anthony Cave Brown, người được tiếp cận nhiều hồ
sơ giấy tờ về đời tư của cả Donovan và người bạn đồng thời là đồng nghiệp
của ông - Otto C. Doering, đã viết: "Hồ sơ của ông Donovanl cho thấy ông
đã lấy làm tiếc về những khía cạnh nào đó của chủ nghĩa tư bản và đế quốc
Anh sau Chiến tranh Thế giới thứ 1, đặc biệt là về ách thống trị của Anh tại
Ấn Độ".