PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 108

cứu khổ cứu nạn, quả là có tấm lòng Bồ Tát, chẳng lẽ nào lại có thể chuộc
tất cả bọn họ? Mà cái giá của bọn thiếp cũng đâu có thấp gì, có lẽ không
dưới năm ngàn lượng đâu". Thấy Tô Kỷ lặng yên, nàng cúi đầu tự nhủ:
"Một khi đã nhúng chàm rồi, muốn rũ sạch hồng trần mà đứng lên cũng đâu
có dễ dàng". Nàng chợt nhận ra mình lại thất thần trước khách, vội nhẹ
nhàng nở một nụ cười.
"Tại hạ chỉ nghĩ đến cô nương Phấn Đại đây mà thôi..." Tô Kỷ chân thành
bộc bạch.
Phấn Đại dường như không nghe thấy bất cứ lời nào, đi đến bên giường,
ngồi xuống, cười và vẫy tay về phía Tô Kỷ: "Công tử, chàng ngồi lại đây
nào."
Cái mời gọi đầy cuốn hút, đầy ma lực, phàm là đàn ông dễ gì cự tuyệt.
Huống hồ lại là người trong mộng của mình.
Mặt Tô Kỷ chợt nóng râm ran, tim chàng như đạp nhanh hơn. Nhưng chàng
chợt hít vào một hơi, quả quyết đứng phắt dậy.
Phấn Đại đang chớp chớp mắt làm duyên, chợt sững sờ chết lặng.
Vừa đứng lên, Tô Kỷ chỉ nói một lời rằng hôm sau sẽ tới rồi vội vội vàng
vàng rời khỏi đó.
Chàng đi rất gấp gáp, thậm chí xô cả vào cạnh bàn.
Căn phòng trống rỗng, tĩnh lặng đến kinh ngạc, nến đỏ đã bắt đầu nhỏ lệ,
ánh nến nhạt nhòa rưng rưng mỗi khi gió vờn qua.
Phấn Đại ngồi đó, hồi lâu vẫn chưa thể định thần lại được, ở chốn lầu xnah
này, nàng chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy, vẻ đáng yêu, xinh
tươi nàng vừa vẽ ra trên mặt mình vẫn còn nguyên ở đó, nàng thậm chí
chưa kịp xóa nó đi.
Nghễ Nhi sau khi Phấn Đại dốc hết bầu tâm sự, cứ một mực cho rằng Tô
Kỷ đã tìm lầm người.
"Một ngụm nước cũng không uống đã vội vàng bỏ đi, như vậy chẳng phải
là tìm nhầm người hay sao! Anh chàng đó nhất định là muốn gặp em đấy,
nhưng vì chàng nhớ nhầm tên mà thôi, lại ngại không nỡ lập tức bỏ đi! Nên
mới nán lại một lúc như vậy." Nghễ Nhi hi hả suy diễn.
"Ừ, có lẽ là vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.