PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 124

canh trứng, rồi cảnh tượng quấn quýt lấy nhau, nàng đã ôm lấy tấm thân
nóng bỏng của chàng trong cái giá rét của ngày đông ấy. Có tiếng cười, có
nước mắt lại có cả niềm hạnh phúc vô bờ, sao mà đẹp đến thế.
“Ôi chao, thoạt nhìn qua đã biết ngay Ngô công tử đây là chỗ thân tình, là
khách quen của chỗ chúng tôi rồi. Chẳng thế mà một mình có thể tự tìm
đường đến phòng của Phấn Đại.” Đúng lúc đó, Tần ma ma đong đưa đi tới,
tươi cười hớn hở nhìn hai người: “Hai người cứ tâm tình đi nhé, tôi còn có
chút chuyện không làm phiền nữa. Ngô công tử về sau nhớ thường xuyên
đến Ngọc Hương Lầu chúng tôi nhé!”, vừa nói vừa dùng quạt giấy khẽ vỗ
vỗ lên vai Ngô công tử đầy ngụ ý.
“E hèm” Ngô Văn Bác bị hai tiếng “khách quen” mà Tần ma ma thốt ra ấy
làm cho ngượng ngùng lúng túng, cứ bần thần đứng yên trước mặt người
vợ cũ.
“Thôi thôi, tôi đi đây, đi đây!” Tần ma ma còn gửi tới chàng nụ cười đầy ẩn
ý rồi mới chịu rời đi.
Dòng suy tưởng của Phấn Đại bị thực tại đánh thức. Nàng giờ không còn là
Sở Sở, vợ của người ta nữa, giờ nàng là gái lầu xanh.
Thói quen nghề nghiệp thôi thúc nàng cười nốt với chàng nụ cười khi nãy
còn dang dở.
Nàng cười, gắng gượng tỏ ra yểu điệu, đáng yêu, khi nàng liếc mắt đưa
tình, vẫn vô cùng ấm áp, dịu dàng. Dẫu rằng, vẻ e ấp trinh nguyên đã tan
tác bởi gió dập mưa vùi tự bao giờ, thời gian đã hằn lên đó những dấu vết
chằng chịt.
Khẽ giang đôi cánh tay ngọc ngà, nàng ra đón chàng: “Mời công tử vào
trong phòng!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.