PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 126

môi vừa được nhuốm qua hơi men khẽ cong lên, khóe miệng nở nụ cười
phảng phất chút gì ranh mãnh: “Như thế này có đúng là trừng phạt công tử
chưa nào?”.
Ngô Văn Bác chợt thấy xuân tình dào dạt, lòng xuân phơi phới, đây đâu
phải là trừng phạt, rõ ràng là sự sung sướng đê mê. Chàng không thể ngờ,
nàng Sở Sở nhút nhát ngượng ngùng năm xưa giờ đã từng trải lão luyện tới
nhường này, thật khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc. Ngụm rượu nàng
vừa mớm vào miệng chàng, cái mùi hương ấy, xâm lấn, lan tỏa vào tận
thẳm sâu tâm hồn chàng. Chàng gắng kìm nén những khát khao đang âm ỉ
chực bùng cháy trong lòng, đôi lông mày khi nãy con nhíu lại với nhau giờ
bất giác đã giãn ra, với chút lý trí còn tỉnh táo, chàng nói: “Sở Sở, đừng đùa
với ta nữa, về nhà đã!”. Đôi tay không cưỡng nổi đã đặt lên eo nàng từ lúc
nào, giọng chàng chợt chùng xuống.
Phấn Đại nắm lấy bàn tay đang không để yên của chàng kia, dùng ngón trỏ
mà vẽ vào nơi mẫn cảm nhất trong lòng bàn tay chàng từng vòng, từng
vòng nhỏ, đôi mắt không ngớt đắm đuối nhìn chàng, lúng liếng cười, nói
từng lời thật chậm rãi: “Về nhà nào cơ chứ? Ngọc Hương Lầu chính là nhà
của Phấn Đại mà, trí nhớ chàng xem ra không tốt lắm nhỉ, tiện thiếp tên là
Phấn Đại. Nếu chàng còn gọi sai tên thiếp nữa, thiếp sẽ mặc kệ chàng
đấy!”. Nói rồi, đôi môi chín đỏ căng mọng ấy như lầu bầu, muốn đứng lên.
“Được rồi… Phấn Đại! Phấn Đại cô nương… Nàng, nàng đừng đi!” Ngô
Văn Bác sợ nàng bỏ đi thật, vội vàng xuống nước, thuận theo ý nàng. Đôi
tay dạn dĩ của chàng cũng không còn tự chủ thêm được nữa, bắt đầu lần mò
khắp người nàng.
Phấn Đại khe khẽ nói, tựa hồ như nói với chàng, lại như đang nhắc nhở
chính mình: “Như vậy mới đúng chứ! Từ nay trở đi, công tử coi như đã
quen thiếp rồi đấy, thiếp tên là Phấn Đại nhé, là cô nương ở Ngọc Hương
Lầu…”, từ cuối cùng trong câu, nàng còn chưa kịp nói ra đã bị Ngô Văn
Bác tham lam kia nuốt gọn vào miệng chàng…
Nụ hôn ấy, đã bao lâu rồi, cả hai đều không còn nhớ được. Ngô Văn Bác
vừa rời đôi môi, thấy sắc diện ửng hồng, lại nghe hơi thở dồn dập gấp gáp
nơi nàng, không thể chờ thêm giây phút nào nữa, vội bế bổng nàng lên, đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.