PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 150

“Ta yêu nàng, Sở Sở.”
Khi tai họa năm lần bảy lượt giáng xuống đầu nàng, khi đàn ông năm lần
bảy lượt lừa dối nàng, khi những từ “nhà” và “tự do” năm lần bảy lượt
được nhắc tới rồi lại bị hủy hoại, khi tình yêu năm lần bảy lượt được manh
nha rồi lại có chung một kết cục, khi mỗi người đàn ông ban đầu đến nhìn
nàng bằng ánh mắt chân thành và thiện ý nhưng kết quả lại để cho nàng vật
vã ở chốn lầu xanh hàng bao năm nay… nàng làm sao có thể tin vào một
câu nói ngắn gọn mà yếu ớt như câu “ta yêu nàng” nữa.
“Ngô công tử… thiếp…” Nước mắt lại trào ra, trong đôi mắt nàng có cả sự
cảm kích, cũng có cả sự bất lực.
“Chúng ta trở về nhà thôi.” Ngô Văn Bác cho rằng nàng đã đồng ý rồi, cho
rằng nàng vì quá vui mừng nên mới im lặng như vậy, chàng nói một cách tự
tin.
“Không, thiếp không thể theo chàng về được.” Phấn Đại nói, âm thanh nhỏ
như tiếng muỗi kêu, nhưng lại vô cùng kiên quyết, không chút do dự.
Nhị công tử họ Tô lạnh lùng nhìn màn kịch đang diễn ra trước mắt, đến
đoạn vừa rồi, chàng ngửa cổ lên trời cười lớn.
“Tại sao vậy?” Ngô Văn Bác nhăn mặt lại hỏi, chàng đã thấm mệt vì trận
ẩu đả vừa rồi, chàng chỉ muốn mau mau cùng Phấn Đại rời nơi này trở về
nhà, nhưng nàng đã thản nhiên từ chối. Không biết là nàng còn đang phân
vân hay vì nàng thích cuộc sống phóng túng nơi đây… hay bởi vì người
đàn ông khác? Nghĩ đến đó, chàng quay đầu nhìn cái người vừa ngửa cổ
lên trời cười lớn kia đầy thù hận, đối phương cũng không hề kém cạnh,
cũng nhìn lại chàng bằng cái nhìn nảy lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.