PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 166

chỉ là một người phụ nữ.

Có một người đàn ông đã yêu tôi, cuối cùng chàng cũng từ bỏ tôi.Tôi mỉm
cười nhìn chàng ra đi bởi vì tôi đã rơi vào địa vị thấp hèn, tôi đã là một kĩ
nữ.

Có một người đàn ông đã giật bỏ chiếc khăn trùm đầu thêu hình chim uyên
ương trên đầu tôi, từ đó vận mệnh của chúng tôi đã được nhuốm màu đỏ
của nó. Khi chàng dùng kiệu hoa đón tôi về nhà rồi, lại dung kiệu đuổi tôi
ra đi,tôi tưởng rằng tôi có thể thoát khỏi xiềng xích của sự bất công, nhưng
đến khi tôi dung dao tự đâm vào bụng để kết thúc cuộc đời mình bên cạnh
thi thể chàng, tôi mới hiểu ra rằng duyên phận vợ chồng đó mãi mãi không
thể nào trốn tránh được.

Sau khi thế giới này ruồng bỏ tôi, tôi đã bắt đầu học được cách tự tồn tại
với một tâm thế khác. Tôi chỉ làm theo đúng trình tự của cuộc sống. Sau
khi tôi đã nhuốm mình trong bụi hồng trần, thế giới lại vô tình nhớ đến tôi,
những con người đó lại quen biết tôi, là lại tranh chấp,lại ân oán.

Có người chết rồi, có người điên rồi, cũng có những phong cảnh mãi mãi vì
tôi mà đã phủ kín bụi rồi...

Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì…

Tất cả những việc tôi làm đều sai.

Tôi nhìn lại tâm trạng của tôi năm mười chín tuổi, khi tôi quyết định gieo
mình xuống mặt nước hồ: “nhưng,tôi chẳng làm gì cả!!”

Nỗi ấm ức đó,tôi biết bày tỏ cùng ai.

Tự do, đó chỉ là một lý tưởng rất đẹp và cũng rất xa vời. Xa đến nỗi cho dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.