PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 165

Tào Đình

Phấn Hoa Lầu Xanh

Hậu kí

Tôi quên chàng. Vạt áo trắng phất phơ bay, cương nghị mà dịu dàng. Chàng
dạy cho tôi biết rung động, đến giờ vẫn khiến cho trái tim tôi thổn thức.
Chàng vẫn luôn có chỗ đứng trong những kỉ niệm của tuổi thanh xuân,
chưa bao giờ phai nhạt.

Tôi quen chàng. Hàng lông mi cong vút, đôi mắt trong veo vô tội. Khi tất
cả mọi người đều coi tôi là kĩ nữ, chỉ có chàng ca ngợi tôi thuần khiết như
một nàng tiên, chàng yêu tôi, bao bọc tôi, tôn trọng tôi. Cho đến ánh nhìn
đắm đuối của lời từ biệt cuối cùng tôi vẫn có thể nhận ra tình yêu dành cho
tôi trong đôi mắt ấy.

Tôi quen chàng. Chàng gọi tôi là nương tử, tôi gọi chàng là tướng công. Tôi
luôn ngoan ngoãn phục tùng chàng, không dám làm trái ý chàng. Chàng
dạy cho tôi biết làm một người phụ nữ,hiểu thế nào là đạo nghĩa của một
người vợ. Ngày đầu tiên khi được gả cho chàng, tôi đã thề với thần linh
rằng chàng là trời của tôi, là chúa tể của tôi, là chỗ dựa duy nhất của tôi.
Tôi không tính toán xem đã vì chàng mà phải dâng hiến bao nhiêu, tôi chỉ
biết rằng toàn bộ con người tôi là của chàng, chàng chết đi rồi,tôi cũng
không sống được nữa.

Lúc còn nhỏ tôi yêu thích món canh trứng mẹ nấu mỗi lần sinh nhật, tình
cảm của người thân đó, không khí ấm áp của gia đình đó khiến tôi nhớ
khôn nguôi.

Những ngày sau đó khi tôi trở thành một người vợ, tôi vẫn mải miết chờ
đợi, tôi chỉ đòi hỏi rất ít nhưng cuối cùng vẫn bị thế tục ruồng bỏ.
Tôi đã yêu một người đàn ông, cuối cùng,người đó đã đem tôi đi bán. Tôi
cũng không buồn tra tìm nguyên do của nó.Bởi vì tôi hoàn toàn bất lực, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.