PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 163

Một câu anh họ khiến toàn thân viên Tri Châu trở nên đờ đẫn.Ngài sợ Phấn
Đại sẽ nói thêm điều gì đó,liền vội vã gật đầu rồi quay người không dám
nhìn nàng nữa.

Nói xong,Phấn Đại quay người nhìn Ngô Văn Bác một lần cuối,nàng phủ
phục bên cạnh chàng,khẽ nói một câu gì đó rồi đâm mạnh một nhát dao vào
bụng mình.....

Một đời Hoa khôi lầu xanh,đổ gục lên thân thể Ngô Văn Bác-người từng là
chồng của nàng.

Máu nhanh chóng lan ra,nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.Trên nền tuyết
trắng,màu của máu trở nên đỏ rực một cách dị thường,đỏ như chiếc khăn
trùm đầu của cô dâu bị vứt xuống đất bên cạnh giường của mười năm về
trước.

Họ lặng ngồi tựa vào nhau,giống như bắt đầu một hôn lễ không lời mới và
mãi mãi,mãi mãi không thể rời xa.

Trong đám đông đứng vây xung quanh,có người bắt đầu đưa tay lên lau
nước mắt,một vài người đàn ông đứng đó đã từng có dịp đụng chạm da thịt
với Phấn Đại cũng không cầm được nước mắt.
Rất lâu,rất lâu sau đó,viên Tri Châu vẫn đứng quay lưng về phía mọi
người,chỉ tay về phía hai thi thể,miễn cưỡng ra lệnh:”Hãy đem họ đi mai
táng”.

Ngày thứ hai sau khi Phấn Đại chết,chính là ngày sinh nhật của nàng.
Nàng được sinh ra đúng vào mùa hoa mai nở.

Ngày thứ ba,trận mưa tuyết liên miên đó cuối cùng cũng tạnh hẳn.
Trên một nấm mộ mới bên bìa thành Tô Châu,một cây mai bắt đầu đâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.