PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 25

với tôi.
Sau bữa tối, chàng vẫn chưa trở về nhà.
Tôi lại tắm gội một lần nữa rồi lặng yên ngồi chờ đợi. Tôi đang tập làm sao
để có thể tặng cho tướng công nụ cười tươi tắn nhất.
Canh một, canh hai trôi qua, rồi canh ba, canh bốn, canh năm...
Những chú chim đã bắt đầu hót râm ran báo hiệu một ngày mới, chân trời
phía xa xa cũng đang sáng dần lên.
Tôi ngồi bên cửa sổ suốt một đêm. Tướng công suốt đêm cũng không về.
Tôi lo lắng, sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với chàng. Tôi chạy đi tìm mẹ
chồng.
Khi tôi hốt hoảng kể việc suốt cả đêm tướng công không về nhà ngủ và hỏi
bà xem có biết chàng ở đâu không, bấy giờ mẹ chồng mới dừng bàn tay
đang lần tràng hạt, ngước mắt nhìn lên.
Vẫn thái độ hờ hững đó, bà chậm rãi đứng dậy, tiến gần về phía tôi. Bà cầm
chuỗi hạt sang bên tay trái, tay phải giơ cao, tát "bốp"lên má tôi.
Sau đó, bà lại đi về chỗ ngồi, bắt đầu dùng bàn tay phải lần đếm chuỗi
tràng hạt. Tất cả đều vô cùng chậm rãi và ung dung.
Bà khẽ liếc xéo về phía tôi, thư thả nói: "Có biết thân phận của mình là gì
không? Tại sao lại có thể hỏi chuyện chồng mình đi đâu được? Lần này ta
không tra cứu nữa. Ta hy vọng sẽ không có lần sau. Hãy nhớ kỹ lấy, ngươi
chỉ là một người phụ nữ".
Tôi đưa tay lên xoa vết thương trên má, quỳ dưới đất, hoảng sợ nhìn mẹ
chồng, dường như bà không còn là một người phụ nữ nữa. Bà nhắm mắt
không thèm nhìn tôi, miệng đang lầm bầm gì đó, có lẽ bà đang nói chuyện
từ bi với Bồ Tát.
Lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, tôi cảm thấy đầu mình váng vất đau,
chắc là đã bị trúng gió.
Tối hôm đó, tôi thiếp đi trong mơ hồ và bất an. Đêm ấy, tướng công cũng
không về.
Phải đến đêm thứ ba, tôi mới được gặp lại tướng công. Nhìn thấy chàng trở
về, tôi lại cảm thấy có chút vui mừng. Mặc dù chàng không thân thiện với
tôi, nhưng tôi đã coi chàng là người thân duy nhất của mình trong ngôi nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.