PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 26

này rồi.
Quả nhiên, chàng lại làm chuyện đó với tôi, chỉ có điều, lần này đã nhẹ
nhàng hơn một chút.
Tôi có thể cảm nhận được rằng mình là thứ đồ chơi đang được chàng nâng
niu, tôi còn ngây thơ nghĩ xem liệu chàng có nhớ tôi như tôi đã nhớ chàng
hay không nữa.
"Tướng... công." Tôi khe khẽ gọi chàng. Đây là lần đầu tiên tôi nói từ này,
cảm thấy vô cùng ngượng ngập.
"Hử?" Chàng hờ hững đáp lại, dường như đang thiu thiu ngủ.
"Ngày mai... tướng công có về không?" Tôi hỏi nhỏ.
"Sao? Vừa mới bước chân qua cửa đã định ra oai quản thúc ta ư?" Chàng
ngước mắt lên nhìn trừng trừng vào tôi, khẩu khí không hề có chút thân
thiện.
"Không phải! Không phải vậy!" Tôi vội vàng phủ nhận. Mãi sau cũng
không nói được câu nào nữa.
Một lát sau, bên tai tôi đã vang lên tiếng ngáy đều đều.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau khi xa nhà, tôi ngủ một cách thư thái.
Một lần, khi trở về, Tướng công mang theo một chiếc trâm cài tóc bằng
trân châu để tặng cho tôi.
Tôi vô cùng cảm kích, không thốt lên được lời nào. Tôi không nỡ dùng
chiếc trâm ấy. Những lúc chỉ có một mình trong phòng, tôi cầm cây trâm áp
lên ngực mình, coi nó như một báu vật.
Những ngày sau đó, chàng thường xuyên không về. Lâu dần , tôi đã quen
với việc ngồi đếm thời gian qua đi trong chờ đợi.
Hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã nửa năm trôi qua.
Thời gian cứ chầm chậm lướt qua như từng lớp sóng nhỏ, nhưng dường
như lại không hề để ý chăm sóc gì tới cái bụng của tôi cả.
Ánh nhìn của mẹ chồng đối với tôi càng ngày càng sắc lạnh. Trước cái nhìn
ấy, tôi càng ngày càng cảm thấy bất an.
Bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Tôi đã làm một việc mà trời đất không thể tha thứ, đã phạm phải một lỗi mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.