PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 81

“Là do ta tự trách mình. Ta đang tự giày vò.” Anh họ ngẩng đầu lên nhìn
trời, “Thực ra, bốn năm về trước, ta vốn đã rất có cảm tình với em họ. Ta
giận mình lúc đó đã không ngỏ lời với cha mẹ nàng. Lúc đó, ta chưa có sự
nghiệp trong tay. Ta quả thực đã không có đủ dũng khí”.
Những lời nói của anh họ khiến đôi mắt tôi sáng bừng lên, có lời nói đó,
cuối cùng đã không còn gì phải tiếc nuối nữa rồi.
“Anh họ…” Tôi xúc động nhìn chàng.
“Em họ, nàng hãy đi với ta nhé!” Chàng bỗng nhiên trở nên rất xúc động,
nắm lấy tay tôi, nhiệt tình nói.
“Đi? Đi đâu?” Tôi ngạc nhiên không hiểu.
“Ta buôn bán đồ gỗ, thường hay phải đi khắp nới. Vì vậy, ta đi đâu, nàng sẽ
cùng ta đến đó. Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!” Chàng nói
một cách chắc chắn.
Tôi vốn phải chịu sự ghẻ lạnh của một người mang danh phận người vợ bi
ruồng bỏ, giờ đây có được sự theo đuổi kiên quyết của một chàng trai trẻ,
mà chàng trai đó lại là người trong mộng của tôi bấy lâu nay, kết quả như
vậy, tôi còn có thể mong muốn điều gì hơn nữa?
“Anh họ, chàng nói thế nào, thiếp cũng nguyện nghe theo chàng.” Tôi nhẹ
nhàng gật đầu với chút ngượng ngùng rồi để chàng ôm tôi trong vòng tay
ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.