Phấn Đại lặng lẽ ngồi thu mình một góc, nét mặt dịu dàng tao nhã, những
đốm nắng nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da tựa hồ như trong suốt của nàng,
lung linh như vô vàn viên linh đơn kỳ diệu.
Nhan sắc ấy níu chân bao người qua đường, bất kỳ ai bất giác ngoảnh đầu
ngoái lại, đều nhìn mãi không thôi.
Nụ cười của nàng đẹp như trong giấc mộng, đến nỗi kẻ nào có gan muốn
một mình ngắm nhìn dung nhan ấy cũng là phạm vào một tội ác tày đình.
Vì vậy, tất cả đàn ông đều muốn nàng là một kỹ nữ, như vậy mới có thể
chia sẻ, mỗi người hưởng một chút; còn tất cả phụ nữ đều mong muốn nàng
là loại đàn bà bỏ đi, đáng bị ruồng rẫy, có như thế thì thâm tâm họ mới thôi
ấm ức.
Phấn Đại đứng đó, dưới bóng cây, khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay,
Tôi Kỷ tưởng tượng, chàng đang đứng cách nàng đến hơn mười mét, vậy
mà vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng.
Tô Kỷ đứng chôn chân như vậy lâu lắm rồi, từ lúc Phấn Đại bắt đầu bước
ra khỏi miếu, từ lúc vô tình nhìn thấy nàng, ánh mắt chàng đã không buông
ra được, chân cũng không thể rời đi được nữa.
Tựa hồ dòng người đông đúc đang trẩy hội kia chưa từng tồn tại, tựa hồ
những âm thanh hỗn tạp đủ cung bậc kia chưa từng vang lên, những chiếc
lá trên cành liễu kia chưa từng lay động, thậm chí những đám mây trắng
trên khung trời xanh biếc kia chưa hề bay đi...Thế gian như chìm sâu vào
yên lặng, chỉ còn lại chàng và người con gái lặng lẽ ngồi dưới gốc cây đằng
kia.
Trong hai giờ đồng hồ ngắn ngủi ấy, từ tiếng sét ái tình đến mong ước được
bền lâu mãi mãi, To Kỷ đều đã trải qua. Tô Kỷ tâm niệm, chàng nhất định
phải kết bạn, phải yêu được người con gái đó, bằng không cuộc đời hai
mươi sáu năm qua chàng đã sống coi như bỏ đi.
Nhưng làm sao để làm quen được với nàng đây. Trống ngực chàng đập
thình thịch liên hồi.
Không phải bởi chàng thiếu dũng khí, mà bởi nàng đẹp quá, đẹp đến nỗi
chàng không biết phải bắt đầu thế nào.
Phấn Đại bắt đầu đứng dậy, Nghễ Nhi đã đi ra, bọn họ chuẩn bị ra về...Tô