PHÁN QUYẾT - Trang 107

Thấy Thị trưởng rơi lệ, mười mấy người cùng nhất loạt khóc to thành

tiếng.

Tiếng khóc bi thương bao trùm lên khu nhà xưởng.

Người công nhân cầm chìa khóa như không đứng vững, vừa khóc vừa

nói đầy ai oán:

"Thị trưởng Lý, thưa Thị trưởng! Xin ông nhất định phải nghĩ cách để

cho chúng tôi được đi làm! Chúng tôi không có yêu cầu gì, chúng tôi cũng
chẳng muốn báo thù gì, cho dù không trả lương chúng tôi cũng làm, chỉ cần
cho chúng tôi làm việc là được rồi, chỉ cần để máy móc hoạt động, chỉ cần
để nhà xưởng tiếp tục có âm thanh thì khổ mấy, mệt mấy chúng tôi cũng
cam tâm tình nguyện... Thị trưởng Lý, chúng tôi đều là những người sắp về
hưu rồi, chúng tôi cũng không làm được mấy ngày nữa đâu, xin ông hãy để
chúng tôi góp chút sức mọn cho nhà máy này.... Thị trưởng Lý, cả đời
chúng tôi đã làm ở đây, nếu chúng tôi cứ nghỉ hưu thế này thì thật không
cam tâm, thật không cam lòng Thị trưởng ơi! Đã hơn một năm rồi, trong
lòng chúng tôi trống rỗng, chúng tôi thật sự không thể bỏ được nhà máy
này, không thể bỏ rơi nó được..."

Nước mắt Lý Cao Thành trào ra nghẹn ngào, ông không thể nói được

lời nào.

Đây chính là công nhân Trung Quốc, cả đời họ hi sinh không chút oán

hận, đến hôm nay vẫn vậy. Cho dù là không có lương, họ vẫn quyết tâm
gắn bó với nhà máy này, vẫn quyết tâm bảo vệ nhà máy này!

Thật khiến người ta thấy đau đớn xót xa, thật khiến người ta không

sao cầm nổi nước mắt.

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.