PHÁN QUYẾT - Trang 156

phố này không lâu nên ông ấy không phải có trách nhiệm với việc này. Vì
thế ông đừng để ông ta đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu một mình
ông." Đôi mắt của Ngô Ái Trân sáng lên nhìn ông giống như đang nhìn một
đứa trẻ, "Ông á, chúng ta đã sống chung hơn 20 năm trời rồi, tôi còn không
hiểu ông sao. Con người ông lúc nào cũng mang nặng cảm giác trách
nhiệm, đây vừa là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm chí mạng của ông.
Bây giờ ông đã là Thị trưởng rồi, tâm giới cũng nên mở rộng ra một chút.
Nhân lúc tuổi tác vẫn chưa cao, hãy nghĩ cách để đi lên nữa. Đừng có suốt
ngày chỉ biết mưu sự, không biết mưu nhân, ông cũng nên chín chắn rồi."

Ông nhìn vợ giống như chưa hề quen biết, không nói thêm được câu

nào.

Dù thế nào thì ông cũng không nghĩ rằng vợ mình sẽ nói ra những

điều như thế, càng không nghĩ rằng vợ mình lại thay đổi nhiều đến thế.

Dường như ông có chút gì đó không hiểu được vợ mình.

Trước đây chỉ cần có vợ co mình nằm yên bên cạnh là ông sẽ nhanh

chóng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Bây giờ trong tiếng ngáy nhẹ nhàng của vợ, rất lâu sau mà ông vẫn

chưa thể nào chợp mắt.

Cả đêm ông đều nghĩ về những lời vợ mình nói, nếu lãnh đạo bây giờ

đều nghĩ, đều làm như vợ mình thì chẳng phải sẽ rất đáng sợ sao? Nếu phải
nói đến vấn đề tha hóa thì đây có được coi là một loại ý thức tha hóa
không? Nếu tính toán trách nhiệm của cá nhân, trách nhiệm của lãnh đạo,
trách nhiệm của xã hội cũng giống như làm kinh tế thì đất nước và Chính
phủ còn có hy vọng không? Chúng ta làm sao lấy được lòng dân, lấy được
lòng tin của xã hội đây? Đồng nhất hành vi của người làm kinh tế và người
làm chính trị, đây chính là một việc xấu xa tồi tệ nhất. Nếu như vậy mà nói
là chin chắn, vậy thì kiểu chín chắn này quả thật là quá khủng bố rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.