PHÁN QUYẾT - Trang 252

"Có người tham ô tất sẽ có người biện hộ cho hành vi tham ô. Các

vương công đại thần trong các triều đại lịch sử đều tự tay nuôi dưỡng một
đám văn nhân chính khách như vậy chính là để bọn chúng ton hót, a dua xu
nịnh. Nói xấu thành tốt, nói thơm thành thối, nói chết thành sống, nói đen
thành trắng. Thực ra lũ người này đang rập rình đầy rẫy trước mặt chúng ta.
Chúng khiến anh không thể đề phòng, không thể phân biệt được thật giả".
Trên mặt Dương Thành vẫn mang vẻ tươi cười, nhưng lời nói đã mang theo
âm vị khác.

Lý Cao Thành cũng vẫn cười tươi, nhưng trong lòng đang lặng lẽ phán

đoán ý tứ trong câu nói của Dương Thành. Dương Thành luôn luôn như
vậy, thỉnh thoảng sẽ có những ngôn từ, hành động khiến anh thấy bất ngờ,
khiến anh phải kiên nhẫn tìm ý, đây cũng là điều mà người khác khó lòng
nắm bắt được về Dương Thành.

"Thực ra nếu để tôi nói, thì khu vườn nhà tôi còn thua xa vườn nhà

ông." Dương Thành lúc này lại tỏ ra khá từ tốn, "Đừng chỉ nhìn vẻ phồn
hoa hư ảo của khu vườn, các loài hoa cỏ thật sự danh tiếng chẳng có bao
nhiêu đâu. Tôi đã nghiên cứu vườn nhà ông rồi, tính theo giá bây giờ thì sợ
rằng nếu không có 3 vạn, 5 vạn thì chắc chẳng mua nổi."

"Thật sao?" Lý Cao Thành tỏ ra không thể tin nổi vào điều đó, "Thế

này đi, đừng nói 3 vạn, 5 vạn, chỉ 1 vạn thôi tôi cho anh lấy cả đi đấy."

"Thật hả?" Dương Thành cũng tỏ ra không thể tin nổi vào điều đó,

"vườn nhà tôi là do một mình tôi làm, vườn nhà ông theo tôi biết thì trước
giờ có động tay vào đâu. Vừa rồi tôi để ý vẻ thưởng hoa của ông là biết
ngay ông thực sự là một người ngoại đạo trong lĩnh vực này. Kiến thức về
lĩnh vực này, học vấn về lĩnh vực này, còn cả giao dịch trong lĩnh vực này e
rằng ông biết quá ít hoặc cũng có thể là không biết gì cả."

Lý Cao Thành phá lên cười ha hả, ông không thừa nhận cũng không

phủ nhận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.