PHÁN QUYẾT - Trang 311

thô tục, đến cả lúc Lý Cao Thành bước vào phòng mà ông ta vẫn còn đang
thích thú cười ha hả, không thèm rời mắt khỏi màn hình tivi.

Nghiêm Trận vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lý Cao Thành ngồi xuống. Ông

ta vừa xem phim vừa hàn huyên với Lý Cao Thành một cách tùy ý:

"Chiều lại họp à? Họp thường ủy chẳng phải kết thúc từ lâu rồi sao?"

"Không họp, ngồi một lúc cùng Dương Thành." Lý Cao Thành thành

thật.

"Cùng Dương Thành?" Nghiêm Trận quay ngay mặt lại, hỏi với vẻ

nghi ngờ, "Là ông ta kêu ông đi? Có phải đã nói gì với ông rồi?"

"Là tôi chủ động đi, Dương Thành là Bí thư Thành ủy, tôi muốn nghe

thêm ý kiến của ông ấy. Chủ yếu nói chuyện về vấn đề Trung Dương,
thương lượng xem nên làm thế nào." Lý Cao Thành như có ý nói dối
Nghiêm Trận, ngay cả bản thân ông cũng không rõ vì sao đối với sự việc
của Trung Dương ông lại không muốn để liên lụy tới Dương Thành. Cũng
vào chính lúc này, ông đột nhiên phát giác ra cảm giác xa cách giữa ông và
Nghiêm Trận, và khoảng cách này lại chưa từng xuất hiện trước đây. Nếu
trước đây có chuyện này xảy ra, nếu Nghiêm Trận hỏi ông như vậy, nói
không chừng ông sẽ kể lại toàn bộ cho Nghiêm Trận nghe những lời Dương
Thành nói với ông. Chắc chắn là như vậy, sẽ nói sạch sành sanh tất cả
không giữ lại chút gì, và tuyệt đối sẽ không cảm thấy có gì không thỏa
đáng, càng sẽ không cảm thấy làm vậy có bỉ ổi hay không. Nhưng không
hiểu sao, lúc này khi Nghiêm Trận hỏi ông, ông lại không muốn tiết lộ bất
cứ điều gì.

Cảm giác xa cách ấy chủ yếu là do đã mất tín nhiệm với vị lãnh đạo

cấp trên này.

Nhưng nếu đổi là người khác thì sẽ nên làm thế nào đây? Lý Cao

Thành không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.