PHÁN QUYẾT - Trang 384

ngày ăn cơm ở đây, buổi tối ngủ ở đây, chỉ có chủ nhật con gái ông mới đón
hai con về nhà. Tức là buổi tối có đến bốn người cùng ngủ trong phòng của
vợ chồng lão xưởng trưởng! Cũng tức là dù đã 70 tuổi rồi nhưng lão xưởng
trưởng vẫn phải chăm nom lũ trẻ, vẫn phải chăm nom cho cả nhà, vẫn phải
mua gạo mua mì, giặt giũ nấu cơm, vẫn phải làm những công việc nhà mà
có lẽ mãi mãi sẽ làm không xuể ấy.

Nếu tình hình công ty vẫn tốt như trước kia, nếu công nhân công ty

mỗi tháng vẫn được nhận lương đều đặn, nếu bọn trẻ đều được phân phòng
của riêng mình, thì nhà của lão xưởng trưởng có chật chội, có vất vả như
vậy không?

Còn nữa, nếu trong nhà của lão xưởng trưởng bây giờ có 30 vạn nhân

dân tệ tiền mặt thì hai vợ chồng già liệu có còn phải hưởng thụ tuổi già
trong tình cảnh cơ cực đó nữa không?

Nghĩ đến đây, Lý Cao Thành không chỉ lặng người đi, ông còn không

ngờ rằng bản thân mình lại có cái ý nghĩ hoang đường như vậy, tự dưng vô
tình lại liên tưởng đến số tiền 30 vạn nhân dân tệ đó...

Rốt cuộc là sao vậy?

Đoàn Lý Cao Thành gồm 8, 9 người, chỉ đứng thôi mà đã chật kín

phòng khách, một vài người đành phải đứng vào tận trong phòng ngủ của
lão xưởng trưởng.

Một chiếc tivi màu nội địa 18 inch với tám kênh cố định, một chiếc tủ

lạnh một cánh kiểu cũ, vật có thể ngồi trong phòng khách cũng chỉ là mấy
chiếc ghế gấp và mấy chiếc ghế đôn tròn dùng khi ăn cơm, không có cả xô
pha, mà thực ra căn phòng này vốn không đặt vừa một chiếc xô pha! Ngoài
những thứ đó ra thì không còn một đồ vật và thiết bị gì ra dáng là một vật
dụng gia đình. Phòng ngủ con dâu Lý Cao Thành không vào xem, phòng
ngủ của Nguyên Minh Lượng ngoài chiếc hòm gỗ to cũ kĩ và chiếc giường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.