PHÁN QUYẾT - Trang 419

bộ Trung Dương, đương nhiên hành vi này cũng từng mang đến cho Lý
Cao Thành cả vinh quang và áp lực.

Đến giờ ông vẫn còn ghi nhớ buổi nói chuyện với Hồ Huy Trung ngày

ấy.

"Tại sao cậu không học lên mà lại muốn làm công nhân?" Lý Cao

Thành cất tiếng hỏi, một tay cầm phiếu báo chiêu sinh của Hồ Huy Trung,
một tay cầm biểu tuyển dụng công nhân của Hồ Huy Trung.

"...Vì Trung Dương là một nhà máy tốt, là doanh nghiệp Nhà nước, là

bát cơm sắt, đãi ngộ cao, bao nhiêu người đi cửa sau mà không vào nổi... ."
Hồ Huy Trung vừa lặng thầm suy nghĩ, vừa chậm rãi trả lời.

"Học lên cũng thế mà, rất nhiều người đi cửa sau còn không đỗ nổi.

Hơn nữa, sau này tốt nghiệp, thân phận của cậu sẽ thay đổi, không còn là
công nhân nữa mà đã là cán bộ. Vậy thì bát cơm càng vững chắc, đãi ngộ
càng cao, đó là điều mà biết bao người mong ước cả một đời không được
đấy." Lý Cao Thành khi đó thật lòng muốn để cậu ta đi học.

"Tổ tông ba đời nhà tôi đều là công nhân, hiện giờ đều được đãi ngộ

rất tốt. Ông tôi, bố tôi trước giờ chưa hề có ai xem thường họ, ngay cả
trong cuộc Đại cách mạng văn hóa cũng không bị bất kì sự đả kích nào.
Chúng ta là Nhà nước xã hội chủ nghĩa, công nhân là chủ, làm cán bộ hay
làm công nhân thực ra đều giống nhau cả."

"Chàng trai trẻ, hãy nghĩ thật kĩ đi, ta sợ đến lúc đó cậu sẽ hối hận."

"Không đâu ạ, tôi sẽ không hối hận. Tôi hiểu rõ mình hơn ai hết, tôi

vốn không hợp để làm cán bộ. Còn về những kiến thức trong sách vở đều
có thể học được trong thời gian rảnh. Hơn nữa, đi làm sớm được nhiều cái
lợi, khôn lớn rồi cũng không thể để bố mẹ già cứ nuôi mãi như vậy được.
Tương lai ăn cơm dựa vào kĩ thuật, tôi sẽ không hối hận". Chàng trai ấy
buông ra những lời kiên định chắc nịch với dáng vẻ điệu bộ vô cùng tự tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.