PHÁN QUYẾT - Trang 422

bày ở đó.

"Với kĩ thuật của cậu, lại thêm tuổi còn trẻ, làm gì chẳng được, vì sao

lại phải làm việc này?" Lý Cao Thành xót xa tiếc nuối.

"Đều thử làm qua hết rồi nhưng làm không được. Tôi không thể rời

nhà đi quá xa, tôi phải chăm sóc con cái. Nó vừa tròn 7 tuổi, vừa vào lớp 1.
Nó vừa tan học là tôi không thể làm gì được nữa."

"Thế vợ cậu đâu? Hai người có thể thay nhau chăm sóc gia đình mà."

"... Chúng tôi chia tay gần hai năm rồi." Hồ Huy Trung lạnh lùng đáp.

"Chia tay rồi!" Lý Cao Thành giật mình, "Vì sao?"

"... Nhà máy ngừng sản xuất, không có lương, không của để dành,

không nhà cửa, lại không có thu nhập ngoài, cũng không nhìn thấy bất kì hi
vọng nào... vợ chồng như cơm gạo, bạn bè như rượu thịt... không có cái ăn
không có cái uống, vẫn có thể qua ngày đoạn tháng..."

"Nhưng một ngày là vợ chồng bằng một trăm năm ân nghĩa, gia cảnh

mới có chút khó khăn đã không chịu được bỏ rơi chồng con không màng
tới nữa sao?"

"... Ly hôn là do tôi đề nghị, không liên quan gì đến cô ấy."

"Hả?" Lý Cao Thành lại giật mình kinh ngạc.

"Không cách nào khác, về sau tôi cũng đã thấy được có một vài phụ

nữ vốn sẽ không chịu khổ cùng anh đâu. Khi mất việc, lúc đầu cũng đi
khắp nơi kiếm sống, làm nhân viên kinh doanh thì chê mệt, làm nhân viên
bán hàng thì chê khổ, bán hàng vỉa hè thì chê mất mặt, muốn mở một hàng
cơm kinh doanh nhỏ gì đó thì lại không có vốn... Thực ra thì cũng không
trách người ta được, có người phụ nữ nào lại muốn tìm đến một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.