PHÁN QUYẾT - Trang 425

nổi, học không nổi thì sẽ không làm được việc, mà không làm được việc thì
sẽ không kiếm được tiền. Sau đó tôi lại học sửa xe đạp, học thạo rồi lại
không kiếm được chứng chỉ hành nghề, người ta bảo chưa có địa bàn kêu
hãy cứ chờ. Tôi lên hỏi rất nhiều lần, người ta cũng chỉ nói như vậy. Về sau
có người nói với tôi rằng, cậu không tặng đồ mà đòi phê chuẩn sao? Tôi đã
nghĩ cả một tối, quyết định không quà cáp gì cả. Thứ nhất vì không có tiền,
hai bao thuốc hai chai rượu phải đến mấy trăm tệ, tôi mua không nổi; thứ
hai là có cái việc sửa xe đạp thôi mà cũng phải mệt mỏi đến vậy, lại còn
cách nhà quá xa. Nhiều việc nhất là vào lúc đi làm hoặc lúc tan ca, có lúc
còn từng chiếc liên tiếp nhau, đến thời gian ăn cơm cũng chẳng có thì làm
sao chăm sóc con cái được? Cuối cùng mới nghĩ đến công việc đóng giày
này, giấy chứng nhận dễ làm, cũng không vất vả, lại gần nhà, muốn dọn
hàng lúc nào thì dọn, nhiều việc thì mang về nhà làm cũng được. Ông cảm
thấy tôi ngồi ở chỗ nhà vệ sinh thế này là nhơ bẩn, hôi thối, không ra gì,
nhưng thực sự tôi lại thấy nơi này khá ổn. Thứ nhất là gần nhà, nhà tôi
chính là ở cạnh cái nhà vệ sinh này, con trẻ vừa về là có thể thấy cha; thứ
hai là công việc cũng không đến nỗi tồi tệ như người ta tưởng tượng, nhà
vệ sinh công cộng thì có ai lại không đến, nơi này lại là nơi người nghèo ở,
đều là những người đi giày vá chằng vá đụp, có thể không làm ăn được hay
sao; thứ ba là nơi này không bị ai giành giật, không bị ai bắt nạt, con người
tôi chân thật, công bằng nên mọi người đều cảm thấy đáng tin, dần dần họ
đều mang giày đến chỗ tôi. Hơn nữa, công việc này tôi có thể làm đến tận
lúc 60, 70 tuổi, không lo sau này không còn đường sống nữa. Lúc này tôi
chỉ có duy nhất một hy vọng là nuôi con thành người, mai này khi con nó
lớn khôn sẽ không phải xem thường người cha đóng giày này..."

Lý Cao Thành không thể nói thêm được câu nào nữa, cứ thế lặng lẽ

nghe, cứ ngồi xổm trầm tư thế. Mãi đến khi có người đến đóng giày, ông
mới từ từ âm thầm rời khỏi chỗ Hồ Huy Trung.

Còn có thể nói gì đây? Ông là Thị trưởng, cậu ta là thường dân. Giờ

đây ông có cơm no áo ấm, tự mình có thể nuôi sống mình, thậm chí còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.