PHÁN QUYẾT - Trang 426

nộp thuế cho Nhà nước và Chính phủ, cậu ta lại làm công việc mà người ta
không muốn làm nhất, trước mặt con người như vậy, ông còn có quyền lực
gì nữa? Ông không quản nổi cậu ta, mà cậu ta vốn dĩ cũng không muốn
nghe ông. Bởi lúc đầu cậu ta đã vứt bỏ tất cả để chạy về phía ông, giờ đây
ông lại vứt bỏ cậu ta khi cậu ta đang bước vào ngưỡng cửa trung niên - thời
kì chín chắn nhất của cuộc đời, cậu ấy đã mất niềm tin và hy vọng vào ông,
vì vậy thứ quyền lực ông có cũng dường như bị tan biến đi tính hữu hiệu và
hợp pháp vốn có khi đứng trước mặt cậu ta.

Đơn giản như vậy thôi, nhưng cũng khiến anh phải sợ hãi và lo lắng.

Lý Cao Thành đột nhiên cảm thấy hoạt động cứu tế thăm hỏi này của

mình trở nên khôi hài và nực cười. Trước mặt những người này, sao anh có
thể thốt ra những lời kiểu như cứu tế với thăm hỏi đây?

Thậm chí Lý Cao Thành còn cảm thấy kì quái: bây giờ người cần cứu

nhất không phải là bọn họ, mà lại chính là bản thân anh! Là Thị trưởng
anh! Là cái chính quyền mà anh lãnh đạo!

Hãy nhìn kĩ đi, doanh nghiệp mà anh quản hạt, công nhân mà anh

quản hạt, địa phương mà anh quản hạt đều đã thành ra như thế nào rồi!

Nếu một địa phương thuộc quyền quản hạt của chính quyền thành phố

mà trở nên nông nỗi này, chẳng phải là chính quyền mà anh lãnh đạo đã
hoàn toàn thất bại rồi hay sao?

...

Và Lý Cao Thành cũng không hiểu được vì sao ông lại độc bước đi

đến ngôi trường con em này một mình, bỏ lại nhiều người như vậy.

Thường ngày ông vẫn luôn lo sợ rằng một mình bước trên phố sẽ bị

người khác nhận ra, nhưng hôm nay dường như không còn thứ cảm giác ấy
nữa. Không biết là vì không ai muốn nói chuyện với ông hay là vì trời lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.