PHÁN QUYẾT - Trang 492

"Thị trưởng Lý..." Hạ Ngọc Liên gần như òa khóc, "tôi không còn

cách nào khác, người ta bảo tôi thử nói với ông, không nói thì không biết
báo cáo lại thế nào... Tôi làm ở đó gần 3 tháng rồi mà vẫn chưa nhận được
một đồng tiền công nào. Người ta bảo nếu tôi không thuyết phục được Thị
trưởng Lý mà để Thị trưởng Lý thực sự ra lệnh cấm cái xưởng này thì tiền
công 3 tháng đó của tôi coi như mất trắng... Người ta còn nói, nếu Thị
trưởng Lý không ban lệnh cấm thì tháng này tôi không cần đi làm, nhà máy
cũng vẫn phát lương, thậm chí là còn phát lương cả tháng sau nữa".

Cơn giận dữ của Lý Cao Thành một lần nữa lại bị đẩy lên cao, dù thế

nào ông cũng không ngờ lại có chuyện như vậy! Lòng lang dạ sói, thật xấu
xa đê tiện! Giày vò một người nữ công nhân già đã nghỉ hưu ra nông nỗi
này, lại còn vô liêm sỉ đến mức sai người nữ công nhân đó đi nói giúp bọn
chúng!

Và điều khiến Lý Cao Thành đặc biệt không thể dung tha, đó là: với

người đã từng là nhũ mẫu của bọn trẻ, vậy mà vợ ông lại không cho phép
bà ấy vào thăm ông một lát! Vậy mà người nhũ mẫu chịu trăm đường ức
hiệp và giày vò ấy lại vẫn đứng ra bào chữa cho bọn họ, vẫn khổ sở cầu xin
cho vợ ông, vẫn cầu xin cho lũ người ấy!

Lương tri ở đâu? Tình người ở đâu? Tất cả đều ném đi đâu hết rồi?

Rất lâu sau khi hai mẹ con Hạ Ngọc Liên rời phòng bệnh, Lý Cao

Thành vẫn chìm trong cảm giác đau khổ tột cùng.

Vốn nghĩ rằng vợ mình sẽ vào ngay, nhưng mãi cho đến hơn 8 giờ vẫn

không thấy tăm hơi đâu. Y tá đến, bác sĩ đến, thư ký đến, bảo vệ cũng đến,
những người cần đến đều đến cả rồi, chỉ có vợ ông là chưa thấy.

Thấy Thị trưởng đã tỉnh lại, tinh thần cũng khá tốt, nhiệt độ bình

thường, đầu không còn đau nữa, không choáng váng cũng không buồn nôn
nữa, những cơn đau lưng do gai đốt sống cổ gây ra cũng giảm đi nhiều, đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.