PHÁN QUYẾT - Trang 512

lại, không đến Hoàng Hà không từ bỏ (2). Cũng giống câu nói của vợ ông,
chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.

-----

(1)Bát tự bất kiến nhất phách: Chữ bát thiếu mất bộ thủ, ý nói sự việc

còn xa vời lắm.(ND)

(2) Ý chỉ những người bảo thủ, cố chấp (ND)

Thực ra ông đã nói với vợ rõ ràng nhất có thể rồi, chỉ cần mình trong

sạch thì điều tra hay kiểm tra có sợ gì? Chỉ cần mình thanh liêm, thì có tra
ra vấn đề cũng sợ gì? Nếu mình không có bất cứ vấn đề gì thì làm sao phải
bám lấy cái vị trí cục trưởng cục Phòng chống tham nhũng ấy không
buông? Bà rốt cuộc là lo lắng cho tôi hay lo lắng cho bản thân bà? Thực ra
bà vốn dĩ vẫn chưa hiểu rõ, nếu bà có vấn đề thì chẳng phải cũng đồng
nghĩa với việc tôi có vấn đề ư? Bà là vợ của tôi, nếu bà thực sự làm điều gì
đó đáng xấu hổ thì người khác sẽ nhìn tôi thế nào? Dù cho tôi thực sự
không biết gì thì nói ai sẽ tin đây? Vợ ông làm chuyện xấu, ông lại bảo
rằng ông không biết, e rằng đến đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng tin nổi! Sự việc
phát triển đến bước này thực ra hai người đã bị trói chặt vào nhau rồi, một
mất một còn, vận mệnh của hai người cũng bị liên quan mật thiết đến nhau.

Đến lúc này, Lý Cao Thành đã không còn nghe nổi một câu nào nữa

trong những câu nói lải nhải bên tai của vợ. Chờ đến khi vợ im lặng, ông
mới mơ hồ cất tiếng hỏi:

"... Ái Trân, lúc này đây, tôi chỉ muốn nghe một câu thôi. Trong phòng

bệnh lúc này cũng chỉ có hai người chúng ta, bà hãy nói thật với tôi, rốt
cuộc bà có vấn đề gì trong phương diện tiền bạc không? Nếu có, rốt cuộc là
bao nhiêu? Ái Trân, tôi chỉ cần bà nói một câu thật lòng, một câu tự tâm
can bà."

"Ý ông là gì?" Vợ ông lạnh lùng hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.