PHÁN QUYẾT - Trang 52

nhược yếu kém đến vậy, đồng thời cũng phát hiện sự cô lập bất lực của
mình. Thường ngày vốn vẫn thầm kinh ngạc và bái phục quyền uy thế lực
của mình. Thế nhưng đêm nay, đối diện với vô số những con người nơi đây,
bỗng khiến ông cảm thấy cái gọi là quyền lực và uy thế trước kia lại trở nên
yếu đuối, tầm thường đến như vậy.

Thật sự ông có nói được đám người này không? Làm cách nào để

khiến cho bằng nấy người tin vào ông?

Liệu có thể không? Liệu có khả năng đó không?

Trái tim càng ngày càng đuối, ông cảm thấy điều đó.

"Thị trưởng, chúng ta có vào không ạ?" tiếng thì thầm của thư ký Ngô

nhẹ nhàng vọng lại bên tai pha chút gì đó bất an.

Ông giật mình bừng tỉnh. Mình làm sao thế này? Từ bao giờ lại trở

thành rùa rụt cổ thế này? Nơi kia, ở trước mắt mình kia, chẳng phải là nơi
mà mình đã từng làm việc bao nhiêu lâu đó sao? Những người kia, những
người ở trước mặt kia chẳng phải là những công nhân sớm sớm chiều chiều
gắn bó cùng mình đó hay sao? Mới chỉ có mấy năm thôi, vậy sao lại có quá
nhiều những cảnh giác và nghi ngờ đến vậy? Tại sao lại trở nên xa cách
như vậy? Rốt cục là mình thay đổi hay những công nhân kia thay đổi? Nếu
thật sự thấy lòng không hổ thẹn, thì hà cớ chi lại trở nên thế này?

"Nói gì thế! Vì sao chúng ta lại đến đây? Sao lại có thể không vào!"

Trấn tĩnh lại, Lý Cao Thành gằn giọng kiên quyết, "Nào! Theo tôi."

Cũng không rõ ai là người đầu tiên phát hiện ra sự xuất hiện của Thị

trưởng Lý Cao Thành. Chỉ biết rằng có người hô lên một tiếng, rồi liên tiếp
rất nhiều người cùng hô lên. Sau một trận sấm sét rền vang, hiện trường với
hàng nghìn người góp mặt dần dần chìm vào tĩnh lặng. Tĩnh lặng đến mức
mà chỉ còn lại khoảng không gian với nhịp thở và tiếng gió rít gào buổi
sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.